Cái gì? Bơi qua sông?
Đám dân lang thang trố mắt ra, bọn họ thấy tuyệt vọng, tan vỡ từ mắt người khác. Trong sông có quái vật, cái loại quái vật có thể cắn người thành bộ xương trong vòng ba mươi giây. Thượng Ất buộc họ bơi qua sông có khác gì kêu họ đi chết?
Tức giận, tuyệt vọng, bực tức, các cảm xúc bùng nổ trong dân lang thang, đám người sống sót như sói đói lại mất lý trí xông lên cầu đá gần nhất.
Đoàng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng trường đột kích, các loại súng ống vang lên. Thượng Ất và Long Ba ra hiệu, tất cả người cầm súng chẳng thèm lo tiêu hao đạn dược điên cuồng dùng vũ khí chiến tranh có sức sát thương lớn gặt mạng sống của đám dân lang thang.
Trong đó Vương Cương biểu hiện đặc biệt hung tàn, gã cầm súng săn cải trang của Lệ Hổ, mỗi phát súng bắn ra là một đống dân lang thang gào thét ngã xuống. Mộ của Diêm Nhiên bị dân lang thang phá hoại là nỗi đau trí mạng của Vương Cương, thứ duy nhất có thể an ủi tâm trạng đau khổ của gã là không ngừng nổ súng, dùng máu thịt của đám dân lang thang hiến tế cho cô gái mà gã từng yêu sâu sắc.
Đơn phương đồ sát, chỉ nửa phút ngắn ngủi chỉ còn bốn, năm dân lang thang đứng trước cây cầu. Lý do bọn họ có thể sống tiếp không phải vì may mắn mà vì tuổi tác.
Mấy dân lang thang còn sống thoạt trông chưa tới mười tuổi, vóc dáng thấp bé khiến chúng thành công né tránh những viên đạn nhắm vào phần đầu, trái tim của dân lang thang. Giờ đây chúng nó như cỏ lùn trong gió rét cuộn người lại ôm chặt nhau, kinh hoàng nhìn Thượng Ất, thân thể gầy yếu run rẩy.
Trần Phóng hét lên:
“Thượng Ất, đừng! Chúng còn là con nít!”
Trần Phóng bị cuộc đồ sát hù sợ trắng mặt không ngừng lắc đầu, ánh mắt tràn ngập cầu xin, bi thương nhìn Thượng Ất.
Thượng Ất bình tĩnh nhìn Trần Phóng, đôi mắt lạnh lùng dần bị dịu dàng, tình yêu thay thế, đặc biệt tràn ngập tình cảm:
“Bà xã, mấy ngày nay vất vả cho em. Con trai Nhạc Nhạc của chúng ta có khỏe không?”
Ánh mắt dịu dàng của Thượng Ất khiến Trần Phóng cảm giác yên ổn, ấm áp:
“Ừ, Nhạc Nhạc rất khỏe, anh bình an trở về là tốt rồi, nhưng đừng giết người nữa được không? Em xin anh!”
Trần Phóng ngạc nhiên thấy Thượng Ất phất tay với Hoàng Long, sau đó người đàn ông lạnh lùng còn hơn hắn nhẹ xoay người, mấy đứa bé dân lang thang như nai con bị giật mình run lẩy bẩy xoe tròn mắt, mềm nhũn ngã xuống đất.
Một kích lấy mạng, Hoàng Long nhẹ nhàng bẻ gãy cổ chúng nó như bẻ từng nhánh cây. Đến đây thì trừ người dị năng Mẫu Sắc ra, đội dân lang thang hơn chín trăm người hoàn toàn bị diệt!
Trần Phóng không thể tin nhìn tất cả, đầu óc choáng váng, quên để ý Thượng Nhạc Nhạc òa khóc:
“Tại sao?”
Trong đầu Trần Phóng chỉ có một suy nghĩ là Thượng Ất đã thay đổi, khác đến nỗi cô không nhận biết nữa. Người đàn ông lương thiện từng không nỡ đánh chết con gián mà từ khi nào tàn nhẫn còn hơn thú dữ?
Không lẽ bị Đỗ Giai Tuệ đoán đúng, sau khi Thượng Ất ra ngoài gặp phụ nữ nào rồi, đánh mất bản tính lương thiện? Nhưng hắn trở về một mình, đâu có phụ nữ này đi theo? Trời ạ, tất cả chuyện này là sao?
Nỗi lòng Trần Phóng rối bời, Thượng Ất thì chỉ huy mọi người vác vật tư về, sau đó dỡ xuống từng rương vũ khí đạn dược từ máy bay trực thăng, từng tấn bánh quy áp súc quân dụng, dược phẩm cấp cứu, tất cả được khiên vào biệt thự.
Long Ba cứng rắn bắt buộc, Văn Phỉ lưu luyến lên máy bay trực thăng rời khỏi tiểu khu, chỉ còn đám người Mai Lập Tân ngó nhau, ngạc nhiên nhìn vũ khí đạn dược chất đầy phòng. Giờ phút này nỗi lo trong lòng họ như sóng biển vỗ vách vực, đã tan biến.
Súng ngắn quân dụng! Súng trường đột kích! Pháo tay! Đạn tên lửa!
Ngày càng nhiều hòm bị mở nắp, các tiếng kinh thán vang lên không ngớt. Khi Thượng Ất lấy ra một cây ‘súng trường’ siêu lớn dài gần một mét rưỡi, tỏa tia sáng lạnh lẽo thì mọi người hút không khí, rung động nhìn cây ‘súng to’ này, không nói nên lời.
“Mợ ơi, đây là súng hay pháo vậy? Trông khủng quá.”
Mai Lập Tân ở trong đám người khinh thường liếc cấp dưới bên cạnh mình, khoe ra tri thức súng ống ít ỏi của mình:
“Pháo cái đầu mày, không chơi game bao giờ à? Cái này gọi là súng ngắm!”
Cấp dưới không chịu bị răn dạy, mạnh miệng phản bác:
“Súng ngắm? Súng ngắm gì mà nòng súng thô dữ vậy? Sếp nói thử xem?”
Mai Lập Tân đỏ mặt, vỗ cấp dưới một cái rõ đau.
Hoàng Long giải thích:
“Súng bộ bắn tỉa loại XM109, một kiểu súng ngắm kinh điển trong hệ liệt Barrett. Nòng súng dài 447ml, chiều dài nguyên súng là 1168ml, nặng khoảng 20kg, kèm một băng đạn dung lượng năm phát. Tầm sát thương 2000m, có thể bắn thủng 5cm thép cứng của xe tăng bọc thép, hoặc máy bay chiến đấu bọc thép dày 10cm. Có sức phá hoại rất mạnh, bị người sử dụng thói quen làm pháo bắn trên vai, vũ khí kinh khủng, nhưng . . .”
Hoàng Long vừa nói vừa đến gần Thượng Ất, cầm thân súng lên, mắt đảo qua lại thân súng đen lóe tia sáng lạnh, một lúc sau ngước đầu lên hỏi:
“Thượng Ất, XM109 này đã qua cải trang phải không? Thân súng dài hơn, nặng hơn, lượng chứa đạn tăng gấp ba có mười lăm phát bắn. Đặc biệt quy cách đường kính nòng súng lên gần 30ml.”
Thượng Ất mỉm cười nhìn Hoàng Long:
“Vậy là nâng yêu cầu về sức mạnh, sức chịu đựng, độ chính xác, tốc độ phản ứng của sức mạnh lên gấp bốn lần, tức là nếu người thường cứng rắn sử dụng vũ khí này sẽ bị phản lực cao đến mấy trăm ký xé nát bả vai, càng không nói đến dùng nó bắn chết kẻ địch. Tôi nói đúng không Hoàng Long?”
Hoàng Long sửng sốt sau đó lộ vẻ mặt mừng như điên, run giọng hỏi:
“Thượng Ất . . . cây súng này là anh đặc biệt làm cho tôi?”
Thượng Ất gật mạnh đầu nói:
"Đúng vậy, cây súng này chuyên đặt làm cho anh!”
Thượng Ất bỗng quay người đi tới gần cửa sổ, vô cùng nghiêm túc nói:
“Hoàng Long, tôi biết lúc trước khi anh báo thù cho vợ con, nếu không phải vì không có vũ khí tiện tay thì đã không bị bắt. Có người đốt lửa cháy tất cả, có người điều khiển dao giết kẻ thù, còn anh là người dùng súng bẩm sinh! Có cây súng này anh là vua tận thế, tất cả người, thú, thần ngăn con đường anh đi cuối cùng sẽ ngã xuống trước súng của anh. Có cây súng này anh sẽ là thần súng, thần súng số một tận thế. Bây giờ tôi muốn hỏi anh . . .”
Thượng Ất đặt súng vào tay Hoàng Long, thản nhiên nói:
“Súng Thần Hoàng Long, từ hôm nay trở đi Thượng Ất tôi đây sẽ mở ra con đường chinh phục tận thế, anh có dám mở mang bờ cõi vì tôi? Dù sẽ bị thương, tàn tật, thậm chí đánh mất mạng sống? Trả lời tôi, Súng Thần Hoàng Long, anh có dám không?”
Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, trọng điểm không phải ở chỗ ‘chết’ mà là ‘biết’, giờ phút này Hoàng Long cảm thấy máu xộc lên não, trong lòng có thứ gì bị lời nói của Thượng Ất đánh thức, cảm giác mệt mỏi trên người khoảnh khắc biến mất, khí phách xông thẳng lên tầng mây.
“Hoàng Long tôi đây hôm nay trịnh trọng tuyên thề, từ nay về sao không ai dám ngăn cản nửa bước trên con đường Thượng Ất đi!”