Trước lúc tận thế sinh vật đất liền trên Mặt Đất có nhiều loài giỏi về tốc độ, ví dụ linh dương sừng chéo ở khu Bắc Mỹ, khi chạy nhanh nhất tốc độ lên đến 100km/h, tương đương với tốc độ trung bình một chiếc xe hơi trên đường cao tốc.
Bởi vậy khi sinh vật khung xương nhỏ, động tác nhanh nhẹn, sức bật kinh người chạy nhanh thì thợ săn to con như linh cẩu, sư tử không theo kịp, trơ mắt nhìn những tinh linh hình thể thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng chạy lướt qua trước mặt chúng.
Nhìn lại thì Kim Tinh rất giống linh dương sừng chéo, cùng có thân thể săn chắc, tứ chi thon dài, công năng phổi phát đạt. Kim Tinh còn tiến hóa cơ bắp làm linh dương sừng chéo cũng phải ghen tỵ, tổ chức cơ săn chắc, chặt chẽ trên đôi chân cho gã bộc phát động năng siêu khủng bố trong thời gian ngắn, kéo thân thể trốn thoát mọi nguy hiểm.
Tiếc rằng Kim Tinh gặp phải Thượng Ất. Trong thế giới thiên nhiên sinh vật duy nhất có thể dựa vào tốc độ đuổi giết linh dương sừng chéo là báo săn, được gọi là sinh vật nhanh nhất đất liền. Thượng Ất là con báo săn đó, siêu thợ săn trong vài giây tăng tốc độ lên trên 120km/s.
Thượng Ất có tất cả thuộc tính hạng ưu của báo săn, như hình thể thon dài, bước chân xinh đẹp, động tác nhanh nhẹn, cơ bắp tràn ngập sức mạnh, ánh mắt luôn lạnh băng. Thượng Ất là sát thủ tốc độ bẩm sinh, tốc độ ‘siêu tốc’ ở trong mắt hắn thả chậm đến buồn cười.
Nên khi Kim Tinh liều mạng vận dụng dị năng ‘dịch chuyển tức thời’ thì Thượng Ất luôn ung dung chặn gã lại trong vòng vài giây, mãi đến khi gã đứt dây thần kinh thừa nhận sự thật rằng mình như con linh dương sừng chéo xui xẻo bị báo săn siêu hung mãnh theo dõi, chơi đùa trong móng vuốt.
Kim Tinh nhận mệnh quỳ xuống đất van xin:
“Tha cho tao đi . . . xin mày đấy . . .”
Văn Phỉ cầm dao găm, không tìm được chỗ nào để rạch, mặt Kim Tinh rậm rạp vết cắt, nhìn thoáng qua không có một mảnh da cỡ móng tay lành lặn.
Thượng Ất bỗng quay đầu, đôi mắt lạnh băng như thực chất nhìn đám đông dân lang thang, khí túc sát tràn ngập:
“Lúc trước khi mày vênh váo thì có từng nghĩ đến tha cho người nhà của tao? Còn đám người kia, nếu các người qua cây cầu kia thì định đối xử như thế nào với người nhà của tao?”
Trong dân lang thang vang lên tiếng nói:
“Chúng . . . chúng tôi chỉ muốn thức ăn . . . và chỗ ở an toàn . . . chúng tôi . . . sẽ không . . . tổn thương bọn họ.”
Thanh âm nhỏ đến mức bản thân họ cũng không nghe rõ. Sự thật hiển nhiên nếu cầu đá bị công phá thì người ở trong biệt thự không chỉ đối mặt nguy hiểm bị cướp thức ăn.
Giết chóc, cưỡng hiếp, hành hạ, ngược đãi . . . Mấy trăm dân bạo động mất lý trí sẽ đem đến tai nạn mà người trong biệt thự không thể tưởng tượng.
Thượng Ất lạnh lùng cười:
“Thật sự sẽ không làm?”
Thượng Ất túm tóc Kim Tinh kéo lê gã như chó chết đến trước mặt dân lang thang, lạnh nhạt nói:
“Đói khát sẽ khiến người mất lý trí, tôi không trách mấy người. Tôi cho mấy người cơ hội cuối cùng, ăn hắn, ăn sạch thịt trên người của hắn thì tôi sẽ tha cho mấy người. Nếu không . . . tất cả phải chết!”
Cái gì? Ăn Kim Tinh? Kêu chúng tôi ăn thịt người!? Ọe!
Đám dân lang thang trợn mắt há hốc mồm nhìn Thượng Ất, ánh mắt lạnh lùng, biểu tình quyết tuyệt của hắn nói rõ hắn không đùa với họ.
Ma quỷ! Người đàn ông tên Thượng Ất này là ma quỷ!
Con người có tàn nhẫn đến đâu cũng có lằn ranh giới hạn là không ăn thịt đồng loại, nhưng hắn buộc con người ăn thịt đồng loại, con người bình thường sao có thể làm ra chuyện như thế được?
Trong đám người, một người đàn ông trung niên khuôn mặt lương dân đứng ra, biểu tình chính khí chỉ trích Thượng Ất và Hoàng Long:
“Sao . . . sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Chúng tôi đều là con người, sao có thể tàn nhẫn ăn thịt của anh ta? Hơn nữa trong biệt thự có nhiều thức ăn như vậy, lấy ra một ít là có thể cứu mạng nhiều người, chúng tôi làm vậy có gì sai? Là mấy người ích kỷ chỉ lo thân mình, chúng tôi muốn tất cả cùng sống sót thì có gì sai? Còn sếp nữa, tôi nghĩ làm lính vì nhân dân thì nên có quan điểm thị phi chính xác đúng không? Mấy anh lính đến phân xử đi, tất cả cùng là công dân Hoa quốc thì tại sao anh ta có thể tùy ý giết người, mấy người làm lính chỉ biết bắt nạt kẻ yếu sao?"
Bộ dạng của người đàn ông trung niên giống như anh hùng thấy việc nghĩa hăng hái làm trên báo chí, thoáng chốc được đám dân lang thang khen ngợi. Có mấy chục dân lang thang hò reo, tình hình lại hỗn loạn.
Long Ba trề môi, ra hiệu một chiến sĩ vạm vỡ sau lưng mình nổ súng:
“Đồ ngốc, Tiểu Lục, giải quyết thằng đó.”
Người đàn ông trung niên mới nói xong nghe tiếng súng nổ, trước mắt tối đen, người nặng nề ngã xuống đất, trong lỗ máu to cỡ miệng chén sau gáy tuôn ra óc xanh vàng và máu tươi đầy đất.
Lặng ngắt như tờ, bốn phía tĩnh lặng có thể nghe rõ tiếng hít thở của mọi người. Cách làm thô bạo gọn gàng của Long Ba làm đám dân lang thang tỉnh táo lại. Đám lính này chung phe với người trẻ tuổi tên Thượng Ất, người đàn ông trung niên mới dõng dạc trần từ trở thành hành động ngu chưa từng thấy.
Thượng Ất lạnh lùng nói:
"Mười phút, sau mười phút nếu ai chưa ăn thịt Kim Tinh thì phải chết.”
Thượng Ất quay sang nói với Long Ba:
“Làm phiền đội trưởng Long Ba phái người trông nom, ai không nghe lời hoặc dám chống cự thì xử quyết!”
“Được . . . được rồi, thủ đoạn của mày tàn nhẫn còn hơn lính già như tao, bố phục!”
Long Ba ra hiệu Tiểu Lục dẫn binh sĩ trông chừng mọi người, gã thì bước nhanh lại gần hỏi nhỏ:
“Thượng Ất, định thả đám người ăn thịt người đi thật à?”
“Đương nhiên, Thượng Ất này luôn nói chuyện giữ lời. Nhưng tôi không nói cho họ chạy trở về đường cũ, muốn chạy trốn thì tùy, bơi qua sông là được.”
Long Ba đuổi theo Thượng Ất:
“Bơi qua sông? Con sông này mới sâu vài mét, không khó bơi. Này Thượng Ất, đừng đi, chờ tao với!”
Hai người nhanh chóng đến gần máy bay trực thăng, Thượng Ất cẩn thận kiểm tra hàng hóa trên máy bay, một lúc sau hơi cau mày quay đầu nhìn Long Ba.
Mặt Long Ba cứng nhắc, vội giải thích:
“Này, đừng nhìn tao với ánh mắt đó. Thứ mày muốn rất khó kiếm, tuy nhiêu đây chỉ bằng một phần trên danh sách nhưng vũ khí, thức ăn, thuốc cần thiết nhất đều đầy đủ. Còn những vật liệu xây dựng quân sự, thiết bị đặc biệt thì tao thật sự không gom đủ ngay được, mày có trừng chết tao cũng chịu!”
Thượng Ất liếc Long Ba một cái, xoay người định đi:
"Anh giỡn với tôi chắc? Tôi muốn số vật liệu xây dựng, thiết bị ở bộ đội hậu cần chỗ nào đều có thể gom đủ trong vòng ba ngày, vậy mà anh nói với tôi là trong quân khu đế đô không có? Xem ra anh không thật lòng muốn trao đổi con tin, được rồi, anh mang người về đi, Văn Phỉ tiếp tục ở lại chỗ tôi, đến khi nào anh bổ sung đủ vật tư hãy đến gặp tôi.”
Long Ba chộp vai Thượng Ất, tức giận nói:
“Bố không lừa mày, những thú thoái hóa đã liên tiếp đột phá ba phòng tuyến vòng ngoài đế đô, pháo hạng nặng cũng không thể ngăn cản đám quái vật khủng bố. Quân khu đế đô đang dốc hết sức bảo vệ căn cứ cuối cùng, nếu phòng tuyến cuối cùng bị dị thú đột phá thì nguyên đế đô sẽ bị công chiếm. Mày kêu bố đi đâu tìm người thu gom tài liệu trong tình huống như vậy?”