Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 149: Cái tên ngốc Long Ba này




     Văn Phỉ chu môi, giận dỗi quay mặt đi:

“Chú Điền cũng nghi ngờ tôi? Thiệt tình, mấy người quá đáng lắm! Chú đẹp trai tốt hơn, với điều kiện là không tét mông người ta.”

Vương Cương, An Tinh Vũ, Triệu Khiêm, Vương Phương xúm lại phối hợp trong ngoài với Hoàng Long, bao vây đám người Kim Tinh trước đầu cầu.

Khóe môi Kim Tinh co giật quát lớn:

“Nghe đây, đừng tưởng có viện quân thì bọn tao sợ mày! Tụi mày có ghê gớm đến đâu cũng chỉ được vài người, chọc bố điên là bố đốt thùng xăng này nổ cây cầu, cả đám không ai đến gần biệt thự được nữa!”

Mấy trăm dân lang thang xúm lại rình rập nhìn nhóm người Điền Ba, không khí tràn ngập mùi máu và mùi xăng gay mũi, tình hình cực kỳ căng thẳng, hai phe trừng mắt nhìn nhau, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh.

Ù ù ù!

Đột nhiên phía chân trời vang tiếng động cơ điếc tai, trên bầu trời xanh cách mọi người mấy trăm mét xuất hiện ba đốm đen, đốm đen biến lớn trong tầm mắt, tiếng ù ù càng điếc tai. Chớp mắt ba chiếc máy bay trực thăng chở đồ quân dụng cỡ lớn xuất hiện trên đầu đám người.

“Đệt mợ nó, là người của quân đội! Bọn họ tới nơi này làm chi, không lẽ chính phủ đã đánh bại thú hoang, đến đón chúng ta đi?”

“Chắc chắn là vậy! Ha ha ha, bố được cứu rồi, tiếc rằng mẹ của thằng nhỏ mới chết. Tổ cha nó, vì sao không đến đón chúng tôi sớm hơn? A a a!”

“Tôi thấy hơi lạ, nếu quân đội thật sự lo việc cứu trợ người sống sót nhưng tại sao chọn đáp xuống chỗ chúng ta? Không lẽ nơi này có nhân vật lớn nào?”

Bàn tán xôn xao, tiếng người ồn ào. Ba chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn xuất hiện làm tình hình mất kiểm soát, một số dân lang thang không kiềm được vui sướng và hưng phấn đạp lên người đồng bạn, giống như là leo lên cao chút sẽ thấy rõ những chiếc máy bay hơn.

Văn Phỉ liếm kẹo que, mặt khinh thường nhìn đám đông hưng phấn:

“Người nhàm chán, rõ ràng là đến đón tôi.”

Tính thời gian thì hôm nay là ngày Thượng Ất và Long Ba hẹn nhau. Long Ba thật sự thuyết phục được cấp trên dùng vật tư ba chiếc máy bay trao đổi ‘con tin’ Văn Phỉ, nhưng Long Ba đến đúng hẹn mà Thượng Ất đang ở đâu? Chú đẹp trai đáng giận chắc không phải đã bị gì rồi chứ?

Phải công nhận quân đội xuất hiện mang đến rung động lớn cho mọi người. Trừ đám người Điền Ba đoán được đại khái thì những người khác đều luống cuống trước quái vật sắt thép này.

Trần Phóng ôm con trai, vẻ mặt thấp thỏm nhìn máy bay trực thăng chậm rãi đáp xuống, lòng thầm lo âu. Nếu những người này đến vì Thượng Ất thì cô nên làm sao? Mang Thượng Nhạc Nhạc rời đi?

“Người phía dưới nghe đây, tất cả ôm đầu ngồi xổm xuống! Nhắc lại một lần, tất cả ôm đầu ngồi xổm xuống, lập tức!"

Ngồi xổm xuống? Là sao?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ không hiểu tại sao người trên máy bay trực thăng nêu yêu cầu này.

Chỉ có Hoàng Long đăm chiêu nhìn bốn phía, xoay người hét hướng nhóm Trần Phóng: “Mọi người nằm sấp xuống ngay, đừng nhúc nhích, bọn họ sắp thanh lý chỗ rơi!”

Vèo!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hoàng Long chưa nói hết câu đã thấy một đạn tên lửa kéo đuôi dài bắn chính xác vào nhà sáu tầng cách bờ sông không xa. Thoáng chốc mọi người cảm thấy trời đất quay cuồng, đất rung núi chuyển trong tiếng gầm rú, kính cửa sổ mấy chục nhà dân không bị dây leo bao vây đều phát ra tiếng vỡ nát.

Biến mất!

Nguyên nhà sáu tầng sau vụ nổ chỉ để lại gạch ngói vụn, đống xác thực vật xanh nát bấy. Người thường không thể tưởng tượng uy lực của vũ khí chiến tranh hiện đại hóa, rất khủng bố.

Đỗ Giai Tuệ bò dậy, chưa kịp phun đất bùn trong miệng ra đã vội nhìn trong ngực Trần Phóng:

“Đệt, đứa bé có sao không?”

Đỗ Giai Tuệ ngạc nhiên thấy Thượng Nhạc Nhạc xoe tròn đôi mắt sáng nhìn chằm chằm ba máy bay trực thăng từ trên trời chậm rãi đáp xuống.

Một giọng nói thô lỗ kiêu ngạo vang lên trong cát bụi:

“Thượng Ất đâu? Mau ra đây cho bố, mang đồ đến đổi người!”

Chốc lát sau thân thể vạm vỡ như trâu của Long Ba xuất hiện trước mặt mọi người, bốn, năm chiến sĩ to khỏe võ trang đầy đủ đi theo sau gã.

Không đợi Long Ba đi tới đầu cầu, đám dân lang thang chờ đến mất kiên nhẫn đổ xô lại bao vây cả nhóm Long Ba.

“Sếp, các người đến cứu chúng tôi phải không? Cảm tạ chính phủ, chúng tôi được cứu rồi!”

Một người phụ nữ mặt vừa bẩn vừa thối bấu chặt cánh tay Long Ba, hét to:

“Sếp, chồng của tôi là Hoàng Thiên Thì, tham mưu trưởng bộ tư lệnh canh gác đế đô, sếp mang tôi đi liền đi, tôi muốn gặp chồng của tôi!”

Long Ba không kiên nhẫn đẩy người phụ nữ ra:

“Gì mà Hoàng Thiên Thì với Lục Thiên Thì, bố không biết, tránh ra! Cô chủ Văn Phỉ, cô chủ ở đâu? Tôi đến đón cô chủ đây!”

Long Ba quay đầu ra hiệu cấp dưới ngăn cách dân lang thang ra, gã nhấc chân đi vào trong.

Kim Tinh hét to kêu gọi dân lang thang xúm lại ngăn cản nhóm Long Ba, biểu tình quyết tuyệt:

"Bọn họ không phải đến đón chúng ta, đám lính này tới đón người nhà! Không thể để bọn họ đi qua, cùng là con người tại sao chúng ta không thể lên máy bay? Ngăn hắn ta lại! Ngăn lại!”

Từ phút đầu tiên máy bay xuất hiện là Kim Tinh biết có chuyện xấu. Tận thế đến, người có thể điều động máy bay trực thăng của quân đội đến cứu người chắc chắn có lai lịch không nhỏ, nghe quân nhân cầm đầu trong máy bay trực thắng nói hình như đang tìm cô bé tên Văn Phỉ.

Văn Phỉ, người nơi này hình như chỉ có cô bé ăn kẹo que là hợp cái tên Văn Phỉ nhất, bắt giữ cô bé có lẽ là ý tưởng hay.

Nghĩ vậy Kim Tinh phát ra dị năng, giây sau bàn tay đặt lên vai Văn Phỉ, tốc độ nhanh như tia chớp, gã đánh lén dễ dàng đến bất ngờ, trực tiếp kiềm giữ cô bé.

Văn Phỉ câm nín vịn trán, biểu tình chán nản chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Long Ba chết tiệt, nói nhỏ chút sẽ chết sao? Giờ tôi bị kẻ xấu bắt rồi, chú vừa lòng chưa? Heo ngố còn hơn Mập Mạp, không hiểu sao lúc trước ông nội giao tôi cho chú bảo vệ!”

Khi Kim Tinh lao về phía Văn Phỉ thì cô bé đã biết không ổn, tiếc rằng cơ thể không theo kịp mắt nhìn, dù thấy rõ động tác của gã nhưng cô bé không có năng lực né tránh. Văn Phỉ trơ mắt nhìn Kim Tinh giơ dao găm gác ngang trước cổ, biểu tình đắc ý nhìn cô bé.

“Bà nội nó! Tao cảnh cáo mày, thả cô chủ Văn Phỉ ra ngay, nếu không bố sẽ . . .!”

Đối mặt Long Ba nổi khùng sắp xông lên, Kim Tinh bình tĩnh nhích nhẹ dao găm:

“Nếu không thì sao? Thế này à?”

Một vệt đỏ vắt ngang cần cổ trắng của Văn Phỉ như đóa hoa đỏ thắm, trông rất ghê người.

Long Ba khựng lại tại chỗ, hai nắm tay siết chặt có thể bóp nát không khí:

“Mày . . . ! Có gì từ từ nói, mày muốn gì?”

“Muốn gì? Ha ha, bố muốn máy bay của mày! Mau, kêu người khởi động máy bay đưa tao rời khỏi đây, nếu không tao sẽ đâm chết con bé này!”