Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 150: Đầu hàng sẽ chừa cái mặt lại cho mày





Mẫu Sắc trừng Kim Tinh, mặt tràn đầy uất giận, nhìn từ xa như con heo rừng cái giận dữ:

“Kim Tinh, chú mày muốn bỏ bọn tao lại một mình chạy trốn? Đồ cặn bã! Lừa đảo! Rác rưởi!”

Mẫu Sắc chợt hiểu rằng mình bị Kim Tinh lừa, từ đầu tới đuôi là gã khuyên bảo mọi người tiến công khu biệt thự, không ngờ tình huống hơi kém một chút thì gã vội vã vứt bỏ tất cả lại.

Mẫu Sắc càng nghĩ càng tức giận, giơ tay định đánh Kim Tinh.

Kim Tinh nhướng chân mày chĩa dao găm về phía Mẫu Sắc, khinh thường nói:

“Đàn bà ngốc, bà nghĩ bố muốn kết minh với bà thật à? Không tiểu một bãi soi lại mình đi, đồ quái vật nam không ra nam, nữ không ra nữ, bố thấy mặt bà đã muốn mửa. Nếu không vì da heo của bà dày quá còn lâu bố mới để bà tới gần, ta phi! Thằng lính kia, tao lệnh cho mày giết mụ đàn bà này ngay, nếu không tao sẽ giết con bé!”

Kim Tinh kiêu căng uy hiếp, dao găm dán sát làn da trắng của Văn Phỉ lại đè mạnh, máu chảy như con suối nhỏ.

Long Ba giơ tay đấm vào Mẫu Sắc:

“Tổ cha nó!”

Long Ba tức điên rồi lại không biết làm sao, chỉ có thể dùng cách này trút cơn giận. Mẫu Sắc bị bất ngờ chỉ có thể vội vàng giơ cánh tay đỡ đòn tấn công từ Long Ba, bên tai nghe một chuỗi tiếng xương gãy giòn vang, sau đó tức ngực, phun búng máu xa cỡ ba, bốn mét.

Một đấm ngàn ký! Ngàn ký một đấm!

Sau khi hấp thu tinh hạch của thú ăn kiến biến dị khiến sức mạnh của Long Ba lại tăng lên đến hai, ba ngàn ký khủng bố. Cộng thêm Long Ba đang tức điên, ra tay không nương tình, lần này phát huy ra sức mạnh hơn bốn ngàn ký.

Mẫu Sắc thảm, rất thảm.

Sức mạnh bốn ngàn ký bằng một chiếc xe việt dã SUV cỡ lớn lao nhanh va chạm, có thể khoảnh khắc đụng sập một gian phòng, khi sức mạnh đó ập đến mạnh hơn sức chịu đựng lớn nhất của cơ bắp cường hóa của Mẫu Sắc nhiều.

Đôi tay nát bấy, hai cục thịt trên ngực mà Mẫu Sắc rất tự hào cũng nát như bùn.

Nhưng Mẫu Sắc còn may mắn, cơ bắp toàn thân mạnh mẽ chia đều sức mạnh cú đấm cuối cùng giữ được mạng nhỏ, chỉ hộc bãi máu thôi.

Kim Tinh chỉ vào Điền Ba, ánh mắt độc ác nói:

"Ha ha ha, lợi hại lợi hại! Tao không nhìn lầm, sức mạnh của sếp mạnh như thế diệt đám rác này dễ như chơi. Bây giờ giết hết những tên kia cho tao, đặc biệt là thằng đó!”

“Không được, tao quen người này, không thể giết! Mày muốn máy bay thì tao sẽ cho, nhưng uy hiếp tao giết bậy người vô tội thì tuyệt đối không thể!”

“Không làm được? Thế này thì mày làm được chưa!?”

Kim Tinh bỗng giơ dao găm lên, lưỡi bén dễ dàng cắm phập cánh tay trắng nõn của Văn Phỉ, máu phun ra.

Kim Tinh rút dao ra, điên cuồng quát lớn:

“Giết hết chúng nó, nếu không tao sẽ giết con bé này!”

Yên tĩnh, chỉ có tiếng mồ hôi lạnh chảy trên trán Long Ba là rõ ràng.

Móng tay mười ngón của Long Ba đâm vào lòng bàn tay, gã rất muốn đâm mình mấy nhát, miệng rộng la to làm gì! Khoe khoang kêu tên của cô chủ Văn Phỉ làm chi? Giờ thì tốt rồi, bị đối phương bắt giữ con tin, gã như chuột trắng nhỏ bị chơi đùa trong lòng bàn tay.

Chết tiệt! Chết tiệt! Phải làm sao mới khiến tên điên này thả cô chủ Văn Phỉ ra?

Một giọng nói sang sảng vang lên sau lưng:

"Đồ ngốc, về sau rút kinh nghiệm, còn ngớ ngẩn như vậy coi chừng bị thú thoái hóa cắn chết!”

Long Ba bản năng ngoái đầu lại, một người đàn ông mảnh khảnh mà cao ráo đi tới, bộ dạng rất oách làm gã nhìn ngây người.

“Thượng Ất!?”

“Đại ca!”

“Ông xã!!!”

Bảy tám tiếng kêu vang lên cùng lúc nghe hơi lộn xộn, nhưng mỗi tiếng kêu chất chứa vui sướng và phấn khởi, Thượng Ất đã trở lại!

Thượng Ất đứng cách trước mặt Văn Phỉ năm, sáu mét, lạnh nhạt hỏi:

“Bé con, vết thương có đau không?”

Ngữ điệu giống như anh trai nghiêm khắc răn dạy em gái nghịch ngợm.

Văn Phỉ chu môi tội nghiệp nói:

“Ừ, đau.”

Hốc mắt đỏ hoe, nước mắt ứa ra, không hiểu sao trước khi gặp Thượng Ất thì Văn Phỉ cảm thấy mình rất dũng cảm, kiên cường, nhưng nghe hắn hỏi thế là nước mắt chảy ra.

Thượng Ất bình tĩnh nói, nhưng ánh mắt trở nên lạnh băng:

“Nếu đau thì hãy nhớ kỹ nỗi đau này. Cô bé, lát nữa tôi muốn nhóc từng nhát dao trả lại đau đớn cho rác rưởi đứng sau lưng nhóc!”

Từng nhát dao trả lại đau đớn cho rác rưởi? Là sao?

Mọi người ngạc nhiên nhìn Thượng Ất, không nghe hiểu hắn nói cái gì. Văn Phỉ cũng sửng sốt, sau đó vẻ mặt mừng rỡ.

Văn Phỉ trịnh trọng gật đầu nói:

“Chú đẹp trai yên tâm, lát nữa tôi sẽ trả lại tất cả đau đớn cho hắn ta, chú ra tay đi!”

Kim Tinh tức giận quát:

“Ra tay? Ra tay cái gì? Mày là ai? Đang diễn phim tình cảm mùi mẫn với tao à? Con tin đang ở trong tay tao, mày dám nhúc nhích là bố giết nó!”

Bộ dạng hờ hững của Thượng Ất ở trong mắt Kim Tinh là ra vẻ oách đến trình độ mới, gã xúc động muốn thả Văn Phỉ ra, tự mình xông lên đâm chết Thượng Ất.

Thượng Ất chậm rãi nói, ngữ điệu bình tĩnh như đang tám việc nhà:

“Trong căn biệt thự này từng có một người đàn ông tên Trần Nhị Cẩu đã bắt cóc một cô bé ngay trước mặt tôi. Sau cùng Trần Nhị Cẩu đã chết, trên mặt không còn sót miếng gì. Bây giờ mày buông bàn tay dơ bẩn ra khỏi người Văn Phỉ thì tao chừa cái mặt lại cho mày, nếu không thì tao bảo đảm mày không còn lại gì!”

Kim Tinh không tin lời của Thượng Ất:

“Mày đang hù ai? Mặt của bố ở đây này, mày ngon thì tới lấy . . . a, dao của tao đâu?”

Kim Tinh có kỹ năng dịch chuyển tức thời, trong phạm vi trăm mét không ai có thể bắt giữ được gã, càng đừng nói bắt gã lại, xé rách da mặt của gã. Trò vặt phô trương thanh thế không hù được gã.

Nhưng Kim Tinh đoán sai hoàn toàn, gã vừa dứt lời bỗng thấy bóng đen lướt qua tầm mắt, sau đó con dao gác trên cổ Văn Phỉ biến mất.

Thượng Ất tùy tay ném dao găm dính máu xuống đất:

“Mày đang tìm con dao này?”

Thượng Ất quay sang nói với Long Ba:

“Giải quyết đám dân lang thang rồi chuyển đồ tôi yêu cầu vào trong biệt thự!"

Long Ba bĩu môi nói:

“Bà nội nó, tao dù gì cũng là quân đoàn trưởng, bị mày kêu tới kêu lui như vậy coi sao được? Thôi, nể tốc độ không phải con người của mày nên bố nhịn. Mà quái đản thật, bố dựa vào năng lượng tinh hạch mới tiến hóa một bậc sức mạnh, sao tốc độ của thằng này mau đến tao không thấy rõ? Biến thái, mày là biến thái, bố không thèm so đo với đồ biến thái!”

Long Ba quay đầu sai cấp dưới dỡ hàng trong máy bay trực thăng, gã thì đi tới chỗ dân lang thang, chộp hai thùng xăng nhẹ nhàng như đồ chơi ném vào đám người.

Long Ba hét to:

“Tất cả ngồi xổm xuống cho bố! Không là bố lấy thùng đập tiêu tiểu tại chỗ!”