Giọng điệu Vương Cương nghiêm túc nói:
“Ông già, theo nguyên tắc kính già yêu trẻ tôi cho ông cơ hội chạy trốn lần cuối. Từ giờ trở đi trong vòng mười giây nếu ông không tránh đường thì coi chừng tôi dùng cây súng này nổ nát cái đầu bằng gỗ của ông!”
Vương Cương giơ hai cây súng săn lên, tiếng viên đạn lên nồng vang rõ bên tai Trương Đại Tráng.
Chân Trương Đại Tráng hơi khựng lại, cố gắng dùng giọng điệu khinh thường nói:
“Hừ, có súng thì giỏi lắm sao, người trong khu biệt thự có hơn mười cây súng nhưng bây giờ bị Kim gia, Sắc tỷ chặn cửa đang cầu xin kia kìa. Nếu mày dám nổ súng thì chết chắc, có giỏi thì đánh chết chúng tôi!”
Vương Cương sửng sốt, mở miệng hỏi:
“Khoan, ông nói bên biệt thự thế nào?”
Trương Đại Tráng cười huênh hoang nói:
“Hừ, người bên trong không biết điều, Kim gia dẫn người bao vây chỗ đó, chắc bây giờ chết hét rồi. À không, phụ nữ có lẽ còn sống, Kim gia rất thích hai phụ nữ ngực to kia, chắc không giết hết, ha ha ha!”
Trong lòng Trương Đại Tráng rất ghét Kim Tinh, Mẫu Sắc, nếu không tại hai người kia thì ông đã không trở thành tôm tép bình thường. Nhưng Trương Đại Tráng rất thông minh, biết nếu không có Kim Tinh, Mẫu Sắc thì lão không tự tin đối diện người từ ngoài đến, đặc biệt là người sống sót mang súng.
Từ cáo mượn oai hùm miêu tả chính xác loại người như Trương Đại Tráng, ông không thấy xấu hổ ngược lại rất tự hào. Không thấy ông nhắc đến tình huống trong khu biệt thự thì chàng trai cầm súng mặt biến sắc ngay sao?
Chắc họ sợ rồi, kẹo que cho cháu nội Đào Đào sắp vào tay, Trương Đại Tráng sốt ruột muốn nhìn bộ dạng vui mừng của cháu nội.
Vương Cương hét to:
“Mọi người mau xuống xe! Chúng ta đi biệt thự ngay, chỗ Hoàng Long có chuyện!”
Lo âu như mặt trời chói chang trên đầu, Vương Cương cảm thấy nghẹt thở. Khu biệt thự có sếp già Mai Lập Tân của gã, có người nhà và bạn bè mà gã ngày nhớ đêm mong. Nghe nói khu biệt thự bị một nhóm người không rõ thân phận bao vây làm Vương Cương nóng ruột nóng gan, xoay người hét một tiếng rồi định xông về phía bờ sông.
Trương Đại Tráng tiến lên một bước ngăn Vương Cương lại, mặt dữ tợn cười to bảo:
"Không được đi! Không giao vũ khí và thức ăn ra thì không ai được đi! Hơn nữa bây giờ mày có đi cũng vô ích, tất cả chỗ gần bờ sông đều là người của chúng tôi, các người không vào được. Kim gia vì tấn công đảo giữa hồ đã dẫn dắt chúng ta thanh lý mấy mét gần bờ sông, nơi quân đoàn chúng tôi đi qua không mọc cọng cỏ, chướng ngại vật nào ngăn bước chân của chúng tôi đều phải bị nhổ sạch . . .”
Trương Đại Tráng nói nước miếng văng tứ tung, huơ mâu sắt trong không khí, bộ dạng cuồng ngạo như thể đang cầm khẩu súng săn sức công phá lớn.
Vương Cương vụt ngoái đầu:
“Ông nói cái gì? Các người thanh lý tất cả ven sông? Vậy mộ dành cho Diêm Nhiên Tu mà tôi xây . . .”
Đôi mắt đỏ máu hung tàn như thú hoang của Vương Cương làm Trương Đại Tráng sợ hãi lùi một bước, suýt ngồi bệch xuống đất.
“Mày nói mộ nào? À, nhớ ra rồi, hôm qua Kim gia dẫn đàn em đi thanh lý bờ sông hình như phát hiện một nấm mồ nhỏ. Tôi nhớ cái thằng A Cẩu còn đùa bảo muốn đào ra xem ai mà xui xẻo chết ở bờ sông.”
“Tổ cha nó!”
Đoàng đoàng!
Vương Cương gầm rống bóp cò súng, từ hai khẩu súng săn qua tay Lệ Hổ cải trang phun ra hai ánh lửa, mọi người cảm thấy trước mắt bừng sáng, khi lại mở mắt ra thì phạm vi hình quạt mấy chục mét trước mặt Vương Cương không còn ai có thể đứng nói chuyện với gã.
“Ui da, cánh tay của tôi gãy rồi!”
“Mắt của tôi, mẹ ơi, mắt tôi mù rồi!”
“Khụ khụ, tôi ở đâu? Sao không thể nhúc nhích? Chân của tôi đâu?”
Tiếng kêu gào ồn ào như địa ngục trần gian.
Phải công nhận chỉ dựa vào uy lực súng săn sau khi cải trang thì lúc trước Lệ hổ chết rất oan.
Súng săn của Lệ Hổ bị người cứa đứt nòng súng, viên đạn trong nòng bị đổi thành lựu đạn tê liệt có hiệu quả khủng bố. Trong phạm vi gần bắn một phát súng nếu may mắn sẽ đứt tay gãy chân, còn xui xẻo thì giống như Trương Đại Tráng đứng đối diện Vương Cương, à, đã không thấy Trương Đại Tráng đâu, trừ nửa khúc mình miễn cưỡng có thể nhìn ra là ông, tất cả dấu vết về Trương Đại Tráng đều bị xóa khỏi thế giới này.
Cho nên có thể tưởng tượng lúc trước Lệ Hổ bị Thượng Ất đánh xỉu thì ức chế cỡ nào. Súng săn cải trang uy lực sánh bằng pháo tay này trừ Thượng Ất với tốc độ như ma ra hầu như không ai né được.
Văn Phỉ ngoáy lỗ tai, chậm rãi lại gần, miệng ngậm kẹo que mới lột mút chùn chụt:
“Ài, cần gì khổ vậy, vì một cây kẹo que mất mạng già rất không đáng giá . . .”
Vương Phương mặt trắng bệch theo sau lưng kéo cánh tay Văn Phỉ, gần như đi một bước ói một lần, chờ đi tới phía sau Vương Cương thì cô gái này đã ói hết tất cả những gì có trong bụng.
Điền Ba vỗ vai Vương Cương:
“Đừng khổ sở, Vương Cương, thứ đã mất thì mình phải lấy lại. Đi, chúng ta đi khu biệt thự nhìn xem, bên đó còn có người đang chờ chúng ta trở về.”
Điền Ba dẫn đầu đi về phía khu biệt thự.
Cùng lúc đó, Hoàng Long đứng ở đầu cầu khóe môi cong lên, đôi mắt tối tăm lại thắp sáng:
"Rốt cuộc trở lại! Mình vất vả chống giữ không uổng công chút nào!”
Cửa cổng tiểu khu gà bay chó sủa, Kim Tinh ngây ra giây lát sau đó cơn giận thổi quét lý trí của gã.
“Bà nội nó, hôm nay là ngày gì vậy, làm chuyện gì cũng không thuận lợi! Mình phái lão già Trương dẫn người canh cổng mà để ồn ào như vậy, tiếng súng đó là sao? Lại có đứa nào mắt mù cứng rắn xông vào?”
Kim Tinh định xoay người đi thì giọng Hoàng Long lười biếng ngăn gã lại:
“Này, đi đâu đó? Hai ta đấu một mình còn chưa chấm dứt, không lẽ mày đã sợ, rùa con?”
Kim Tinh chỉ vào mũi mình, khó tin nhìn Hoàng Long:
“Rùa con? Mày gọi tao là rùa con?”
Kim Tinh không hiểu tại sao mới rồi đối thủ còn làm bộ mặt quyết tuyệt mà chớp mắt đã lộ vẻ thoải mái tự tin, trong giọng nói tràn ngập coi rẻ, trêu chọc gã.
Hoàng Long mỉm cười cất bước tới trước:
“Ha ha, mày tự hiểu thân phận của mình đấy. Rùa con, tao nhịn mày lâu rồi. Mày có kỹ năng dịch chuyển tức thời đúng không? Đến đây đi, để tao kiến thức mày ghê gớm đến cỡ nào!”
Mẫu Sắc giơ cánh tay thô bằng cẳng chân che trước mặt Hoàng Long, quay đầu nói với Kim Tinh:
“Tên kia, bà nói rồi, đối thủ của mày là bà! Người ở ngoài cổng chắc theo phe họ, chú mày hãy đi ngăn lại, nơi này có bà lo, bảo đảm . . . ui da!”
Mẫu Sắc đang nói đột nhiên có gió rít xẹt qua bên tai, gò má trái như bị người dùng búa sắt 50kg đập trúng, người bay xéo ra xa ba mét.
“Hoàng Long này chưa bao giờ đánh phụ nữ, hôm nay phá lệ vì bà. Phụ nữ xấu xí, mở to mắt ra xem thực lực thật sự của chiến thần binh vương cũ!”