Điền Ba nhìn đám người ngã trái ngã phải trong xe mà ngứa răng.
Sau khi trốn ra khỏi Quê Hương Tuyệt Vời, Điền Ba gặp mấy đợt châu chấu to thoái hóa tấn công, may mắn đa số châu chấu to thoái hóa bị Thượng Ất dẫn đi, cộng thêm Vương Cương và An Tinh Vũ liều mạng chiến đấu, ba người có kinh không hiểm trốn về xe việt dã. Sau đó Mập Mạp Hoa Đa Tình mang theo cô bé Văn Phỉ, Vương Phương khó khăn chạy tới. Mọi người dứt khoát lái xe chạy trốn, không ngờ dọc đường gặp ông già Triệu Khiêm hốt hoảng bỏ chạy. Thế là đoàn người lái xe việt dã theo kế hoạch ban đầu trở về đường cũ, vào lúc này trở về tiểu khu Hoa Tụng đế đô.
"Các người là ai?"
Điền Ba đang định xuống xe thì một đám người quần áo tả tơi xúm lại, có già có trẻ, có nam có nữ, khoảng mấy chục người. Tất cả xanh xao vàng vọt đứng trước Vnimog U5000 như đám sâu chui lên từ lòng đất, biểu tình khủng hoảng đánh giá đám người Điền Ba.
Mập Mạp bị Văn Phỉ đá trúng mặt mập đang khó chịu, xe bị người ngăn lại càng bực, la ó tiến lên định đẩy người sống sót chặn đường:
“Bố là chủ hộ ở đây, tránh ra tránh ra, một đám quê mùa chưa thấy thành phố lớn, mau tránh đường cho Béo gia!”
Một người đàn ông khoảng năm mươi mấy tuổi biểu tình cảnh giác nhìn Mập Mạp, giơ trường mâu sắt bén lên ngăn bước chân của gã lại:
“Chủ hộ? Các người ở tòa nhà nào? Nơi này lâu rồi không thấy chủ hộ tiểu khu!”
Người đàn ông này tên Trương Đại Tráng, có chút uy vọng trong dân lang thang. Trước khi Kim Tinh và người phụ nữ cơ bắp Mẫu Sắc xuất hiện thì Trương Đại Tráng dựa vào kinh nghiệm sinh tồn phong phú, tính cách thân thiện rất được dân lang thang tôn trọng.
Tiếc rằng Trương Đại Tráng không phải người dị năng, đành chọn khuất phục trước dị năng mạnh mẽ của Kim Tinh, Mẫu Sắc, trở thành một trong các tay trùm nhỏ phụ trách canh gác cửa lớn.
Giờ cửa cổng bị xe đâm nát, Mập Mạp bước xuống dưới thái độ hống hách, Trương Đại Tráng lo lắng phỏng đoán lai lịch của nhóm người mới đến, cảm thấy là lạ.
Thấy ông già phía đối diện vẫn chĩa đầu mâu vào bụng mình làm Mập Mạp đen mặt.
Đúng vậy, Hoa Đa Tình sợ chết nhưng không có nghĩa là ai đều có ức hiếp gã, huống chi gã bẩm sinh nhạy bén với nguy hiểm, nếu xuất hiện tình huống uy hiếp mạng sống của mình thì gã sẽ cảm giác được ngay.
Trông bộ dạng của đối phương hung ác nhưng Mập Mạp hoàn toàn không cảm giác nhiều uy hiếp, gã đoán ông già này chỉ là người thường, không uy hiếp đến người trong xe được. Không biết đám người này có quan hệ gì với Thượng Ất không, đừng để xảy ra cảnh người mình đánh phe ta.
Mập Mạp cẩn thận hỏi:
“Ông già, hỏi cái này, ông biết Thượng Ất không?”
Thấy đối phương lắc đầu, Mập Mạp hỏi tiếp:
“Vậy ông quen Trần Phóng không?”
Trương Đại Tráng siết chặt cây mâu, lòng bàn tay ướt mồ hôi:
“Không quen, cậu hỏi mấy cái này làm gì?”
Trương Đại Tráng làm chủ tiệm tạp hóa trước khi tận thế, ông đã tiếp xúc với nhiều người, bao gồm côn đồ, thiện ác đẹp xấu, thấy qua đủ mọi hạng người, ông nhìn thoáng qua là biết đối phương như thế nào. Nhìn Mập Mạp trước mặt Trương Đại Tráng đoán đại khái tính tình của gã, xem gã cẩn thận nhìn mũi mẫu thì thuộc loại người ngoài dữ trong nhát, rất sợ chết. Đối với loại người này miễn đối phương không tiến hóa ra dị năng thì Trương Đại Tráng tự nhận mình có thể đấu với mười người cùng lúc.
Nhưng mấy người sau lưng Mập Mạp thì khác, các nam nữ mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, màu da hồng hào khỏe mạnh, vẻ mặt dửng dưng nhìn mấy chục người sau lưng ông, trong mắt chỉ có tò mò, không có chút dè dặt khi thấy người ngoài.
Đặc biệt cô bé mười mấy tuổi trong xe, Trương Đại Tráng chú ý thấy từ khi cô bé xuống xe miệng cứ nhai nhóp nhép, từ kẹo que đến túi đồ ăn vặt, nửa ăn nửa bỏ, mới một lúc đã lãng phí hơn mười loại thức ăn quý giá.
Càng làm Trương Đại Tráng không thể tưởng tượng được là đám người lớn bên cạnh cô bé không một ai ngăn cản, dường như xem quen mắt hành động lãng phí thức ăn này rồi.
Trương Đại Tráng nhìn kẹo que mới ăn một nửa đã bị đạp xuống đất bùn, trái tim thít chặt:
“Đó là kẹo!”
Trên đường tránh né thú hoang tấn công bạn già của ông vì cháu nội đòi ăn kẹo mà bị con mèo hoang biến dị trong tiệm tạp hóa cào rách cổ họng chết đi. Cháu nội Đào Đào đang trốn sau lưng ông, cậu bé mới bảy, tám tuổi thấy tận mắt cảnh bà nội chết thảm từ đó không nói một câu, mỗi người giương mắt kinh hoàng nhìn bốn phía, làm lòng Trương Đại Tráng đau như dao cắt.
Kẹo, nếu cho cháu nội Đào Đào một cây kẹo thì có lẽ thằng bé sẽ mở miệng nói chuyện chăng?
Trương Đại Tráng bỗng nảy ra suy nghĩ này, ông tiến lên trước một bước, chĩa mâu sắt vào Mập Mạp, quát lớn:
“Không có ai tên Thượng Ất, Trần Phóng, chỗ này bây giờ do Kim gia và Sắc tỷ quyết định, những kẻ lạ mới đến nếu muốn vào tiểu khu phải nghe theo sắp xếp của chúng tôi! Mấy người trước tiên tắt máy xe, sau đó giao thức ăn trong túi ra. Con bé kia, đang nói mày đấy, lấy hết kẹo trong túi của mày ra, nhanh!”
“Ông kêu tôi giao kẹo ra?”
Cô bé Văn Phỉ ngạc nhiên chỉ vào mũi mình, nhếch mép cười quái dị:
“Ông già, biết tôi là ai không?”
“Tôi không biết, cũng không muốn biết! Các người đừng không biết điều, chờ lát nữa Kim gia và Sắc tỷ lại đây thì đừng nói xe và thức ăn, khó nói tất cả các người có sống được không!”
Không khí yên lặng, nặng nề.
Văn Phỉ cười lạnh đứng yên không nhúc nhích. Điền Ba không thèm nhìn Trương Đại Tráng, lặng lẽ kiểm tra đồ trong xe. Chỉ có Vương Cương và An Tinh Vũ liếc nhau, hai người cùng giơ tay oẳn tù xì trước mặt Trương Đại Tráng.
An Tinh Vũ vỗ vai Vương Cương, cười tươi như hoa:
"Kéo búa bao! Thua rồi nhé Vương Cương, quy định cũ, ông già này thuộc về anh.”
Dọc đường đi họ thường gặp tốp năm tốp ba người sống sót tính chặn xe cướp bóc, nếu đối phương quá mạnh thì Điền Ba sẽ khởi động thể chất adrenalin gọn gàng giải quyết đối phương.
Nếu gặp một số người thường thì do Vương Cương, An Tinh Vũ xuống xe giải quyết mấy chó mèo con đó. Lặp lại số nhiều An Tinh Vũ, Vương Cương thấy phiền phức, dùng kiểu oẳn tù xì quyết định do người nào ra tay.
Lần này là Vương Cương thua, gã bất mãn hừ mũi, cầm hai cây súng săn cải tạo nhặt từ chỗ Lệ Hổ, bước tới gần Trương Đại Tráng.