Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 145: Tôi muốn bắt anh lên giường




     Rất kiêu ngạo!

Hoàng Long dùng ngữ điệu kiêu căng gần như hoàn mỹ, phối hợp thân thể cao to thẳng tắp đứng ở đầu cầu như một mình chặn cửa ải, làm mặt Kim Tinh xanh mét.

“Bà nội nó, kiêu ngạo còn hơn bố! Đấu đơn chứ gì, bố chơi với mày, hôm nay không đánh mày tàn phế thì bố theo họ của mày!”

Giọng nói nam tính còn hơn đàn ông vang lên sau lưng Kim Tinh:

“Tôi thích người đàn ông, giao cho tôi!”

Một người phụ nữ cao một mét bảy mươi lăm chắc khỏe rẽ đám người ra, đi tới trước mặt Hoàng Long, giơ một ngón tay lên giọng ồm ồm nói:

“Một tiếng!”

Hoàng Long nhìn người phụ nữ cơ bắp, ngón tay sờ nút điều khiển từ xa, người phụ nữ trên quai hàm cũng có cơ bắp, tất cả động tác mang theo nét cứng rắn, một câu gọn lỏn cũng toát lên vẻ cứng rắn.

Hoàng Long không quan tâm người phụ nữ cơ bắp nói cái gì, biểu tình căng thẳng nhìn Kim Tinh. Miễn Kim Tinh đi lên trước mười bước là sẽ vào phạm vi uy lực thuốc nổ C4, Hoàng Long ấn nhẹ cái nút là hai người mang đến uy hiếp lớn nhất trong dân lang thang sẽ thành đống cát rắc khắp hồ nhân tạo.

Người phụ nữ cơ bắp bất mãn nói:

“Tôi hỏi anh có thể kéo dài một tiếng không? Trong đám đàn ông tôi tìm gần đây không ai ở trên giường lâu hơn nửa tiếng, bà mới có hứng đã tắt lửa, mất hứng bỏ bà!”

Ánh mắt người phụ nữ cơ bắp không e dè nhìn thân dưới của Hoàng Long, cái lưỡi thỉnh thoảng thè ra bờ môi dày như khỉ đột đảo mấy vòng trong không khí mới lưu luyến thụt vào.

Lưu manh nữ! Bà thím biến thái! Dê xồm trong nữ giới!

Mọi người cùng nghĩ hàng loạt từ trên, rất buồn nôn. Mấy người đàn ông trẻ thể chất yếu tựa vào vai đồng bạn nôn xanh mặt, đầu cầu đầy mùi ghê tởm.

Đoàng đoàng đoàng!

Hoàng Long không chút suy nghĩ bắn sạch đạn trong khẩu súng, lần đầu tiên trong đời gã nếm mùi bị đàn bà đùa giỡn, cũng lần đầu tâm lý, sinh lý thấy e ngại đàn bà.

Cơ ngực gần như hoàn mỹ, mặt to hoàn mỹ tiến hóa khỉ đột làm Hoàng Long bỗng thấy xấu hổ, phụ nữ lớn lên kiểu này tuyệt đối là sự điên rồ của tạo hóa.

Hoàng Long thậm chí cảm thấy mình bị hoa mắt, thật ra người này không phải nữ mà là nam giả nữ? Hoàng Long nhìn thân dưới của người phụ nữ cơ bắp sau đó dứt khoát xoay người, nằm sáp trên đầu cầu ói ra mật. Bà nội nó, người này không mặc quần lót, Hoàng Long nhìn thấy cảnh khủng bố khó quên nhất đời.

Người phụ nữ cơ bắp không ngừng xoa ngực, mặt mọc đầy lông tơ đen lộ nét tức giận:

“Bà nội nó, sao tự nhiên bắn súng vào ngực bà? Đau quá.”

Tài bắn súng của Hoàng Long cực kỳ chính xác, ba phát súng trúng ngay trái tim người phụ nữ cơ bắp, nhưng viên đạn chỉ để lại mấy vết hằn đỏ, trừ lớp da hơi sưng đỏ ra bà ta hầu như không rụng cọng lông.

“He he, nói này bà già . . . phi phi, Mẫu Sắc, tên gì trên đầu cha người ta, họ gì không được lại lấy họ Mẫu.”

Kim Tinh vừa càu nhàu tên của người phụ nữ cơ bắp vừa chỉ hướng Mai Lập Tân đứng sau lưng Hoàng Long:

“Mẫu Sắc, bà thích thằng nhóc đó à? Xem bộ dạng gầy gò như vậy mới sờ vào bà sẽ hết đạn luôn, tôi thì thấy ông chú vạm vỡ sau lưng thằng đó tốt hơn. Chờ lát nữa chúng ta liên hợp đánh chiếm chỗ này, tôi sẽ đưa hắn lên giường của bà.”

Mẫu Sắc nói:

“Tên đó không được, nhìn thôi chứ không xài được, tôi đã thấy loại đàn ông này nhiều rồi. Thôi, dưa hái xanh không ngọt, anh đã bắn súng vào tôi thì chúng ta không còn gì để nói. Hôm nay bà liều bị trúng đạn chết cũng quyết lôi anh lên giường. Kim Tinh, lát nữa tôi ném thùng xăng qua, còn chú mày hãy dẫn người xông lên!”

Mẫu Sắc chộp thùng xăng trên trăm ký, đàn em đã đứng chờ sẵn nhanh tay đốt giẻ rách bịt miệng thùng xăng, sau đó cả đám chạy đi xa, nhìn chằm chằm Mẫu Sắc giơ cao thùng xăng.

Tim Hoàng Long rớt cái bịch, thầm nghĩ hỏng rồi:

“Nguy rồi, vỡ kế hoạch!”

Thùng chứa xăng này cỡ hai, ba mươi ký, nếu ném vào biệt thự thì sức nổ có thể làm mọi người tạm ngất xỉu, khi đó Kim Tinh sẽ dẫn người xông lên. Phải làm sao bây giờ? Kích phát thuốc nổ C4 ngay bây giờ? Nhưng Kim Tinh đứng xa phạm vi nổ, cơ hội giết chết chỉ có một lần.

Hoàng Long rất lo âu, lòng bàn tay nắm điều khiển từ xa rịn mồ hôi. Bên tai gã chợt nghe tiếng nổ lớn, nhìn theo hướng phát ra tiếng động thì thấy một chiếc xe việt dã màu đen rất lớn đang chạy từ cửa cổng tiểu khu chậm rãi vào tầm mắt của mọi người, tạo hình khoa trương, tiếng động cơ ầm ầm đều biểu minh xe việt dã sắp va chạm cửa cổng tiểu khu.

Trong phòng điều khiển Vnimog U5000, An Tinh Vũ mím chặt môi, hai tay nắm chặt tay lái:

“Nắm chặt, sắp va vào!”

An Tinh Vũ điều khiển Vnimog U5000 khổng lồ như quái thú tiền sử đụng cửa sắt co duỗi của tiểu khu Hoa Tụng đế đô lõm sâu vào.

Trong thùng xe, Mập Mạp Hoa Đa Tình rên rỉ la đau:

“Ui da, mông của tôi!”

Vì Mập Mạp Hoa Đa Tình quá mập, chỗ ngồi của Vnimog U5000 không đủ cho gã, không cách nào đeo dây an toàn nên cú va chạm mạnh làm gã theo quán tính văng ra ngoài, mông đập mạnh xuống sàn nhà, đau đớn nhe răng gào la.

Cô bé Văn Phỉ đang ngồi trước Mập Mạp, miễn cưỡng giữ thăng bằng trong lực va chạm mạnh. Nhưng cô bé không ngờ Mập Mạp sẽ lăn xa như vậy, ngồi trúng chân mình.

Văn Phỉ cực kỳ khó chịu giơ chân nhỏ khác đạp vào mặt Mập Mạp:

“Câm mồm, mập chết tiệt mau đứng lên, đè trúng chân tôi này!”

Mập Mạp bị Văn Phỉ đá trúng gò má khó chịu bò dậy, giơ ngón tay béo như cà rốt chỉ vào Văn Phỉ:

“Mợ nó, con bé chết tiệt dám đạp vào mặt Béo gia? Ông đây cần khuôn mặt đẹp trai này tán gái! Nếu không phải Béo gia phản ứng nhanh thì con bé như nhóc đã bị đám châu chấu ăn sạch rồi, thứ quên ơn phụ nghĩa, ông nguyền rủa cô bé ngực không to bằng ông, cả đời không gả đi được!”

Văn Phỉ hậm hực giơ chân đá Mập Mạp:

“Mập Mạp chết tiệt nói gì đó? Dám nguyền rủa tôi ngực phẳng? Đá chết luôn!”

Giọng hơi khàn của Điền Ba vang lên:

“Đừng ồn nữa, Thượng Ất nói căn cứ nằm trong tiểu khu, chúng ta sắp đến rồi.”

Triệu Khiêm ngồi sau thùng xe dùng nước miếng vuốt tóc rối, mặt già khô quắt lộ rõ nịnh nọt:

“Rốt cuộc đến rồi? Ôi chao, dọc đường xóc nảy sắp rã xương già. Mập Mạp, tránh ra chút, đừng cản đường tôi xuống xe. Chút nữa tôi phải là người đầu tiên đến chào hoàng hậu của đất nước lý tưởng, vợ của Thượng Ất vĩ đại, phu nhân Trần Phóng!

Dọc đường đi Triệu Khiêm đã hỏi thăm rõ ràng về Thượng Ất, bao gồm chiều cao, cân nặng của Trần Phóng cũng bị ông moi ra từ miệng Vương Cương.

Điền Ba che mắt, không biết nên nói cái gì:

“Cả đám bệnh thần kinh! Không một người bình thường!"

Dọc đường đi đám người này không yên tĩnh, nếu không phải vì sử dụng adrenalin quá độ làm cả người bủn rủn thì gã thề chắc chắn ném cả nhóm xuống xe.