“Đồ tội phạm giết người! Đao phủ! Xuống tay với con nít nhỏ như vậy, không có tính người!”
“Đúng rồi, còn giết luôn mẹ của đứa bé, rất không có thiên lý!”
“Đúng vậy, chỉ là một căn biệt thự, nhường lại là xong rồi. Mấy trăm người chúng ta ở bên ngoài đối mặt nguy hiểm bị thú hoang tấn công, dựa vào cái gì các người chỉ có vài người mà được an toàn trốn ở bên trong?”
“Nói đúng lắm, bọn họ tàn nhẫn không có tính người, giết luôn trẻ con, không xứng ở trong biệt thự! Nhường lại, nhường lại, nhường lại!"
Tiếng mắng giận dữ xé trời, mặt dân lang thang tàn nhẫn như sói đói, nhưng trước tài bắn súng chính xác của Hoàng Long làm bọn họ sợ teo tim, không ai dám xông lên.
Mặt Kim Tinh âm trầm như mực:
“Tiếp tục! Tiến lên cho tao, tổ cha nó, tao không tin mày dám giết những đứa trẻ này!”
Sự quyết đoán và quyết tuyệt của Hoàng Long khiến Kim Tinh rất giật mình, hai chân bất giác bước ra cũng rụt về lại, mắt nhìn chằm chằm đám trẻ còn sống.
Đoàng đoàng đoàng!
Đoàng đoàng đoàng!
Tiếng súng không ngừng vang lên, máu phun ra từ trán, ngực, cổ đứa bé chỉ có ba, bốn tuổi. Mặt Hoàng Long không biểu tình bấm cò súng, mỗi viên đạn bắn khỏi nòng sẽ mang đi một mạng sống trẻ con.
Hoàng Long đã chết lặng, gã như đứa bé sợ đến ngây người trước cái chết, đầu óc trống rỗng, chỉ máy móc bắn thứ gì đứng thẳng trong tầm nhìn.
Quyết không thể để ai lại gần, tuyệt đối không thể! Giết sạch bọn họ! Vì Nhạc Nhạc, phải giết tất cả!”
Lúc này giọng Trần Phóng run rẩy vang lên bên tai:
“Hoàng Long, mau dừng tay! Trời ạ, anh đang làm gì!?”
Hoàng Long bản năng nhìn ra sau lưng, Trần Phóng và Đỗ Giai Tuệ biểu tình giật mình nhìn gã như thấy quỷ.
Hoàng Long cố gắng nặn nụ cười nhìn Thượng Nhạc Nhạc:
“Trần Phóng . . . cô đến rồi, Nhạc Nhạc sao rồi? Thằng bé có khỏe không?”
Thằng nhóc đã tỉnh ngủ, thấy Hoàng Long nhìn mình thì bỗng chu môi khóc ré lên.
“Hoàng Long, anh làm gì vậy? Nhiều đứa trẻ vô tội như vậy . . . ôi chao.”
Nước mắt ứa ra từ hốc mắt, Trần Phóng nhìn xác chết nho nhỏ nằm đầy đất, trái tim như bị kim đâm thủng đau nhức từ trong ra ngoài.
Hoàng Long cố gắng giải thích:
“Chúng sắp lại gần, tôi sợ cô và Nhạc Nhạc bị nguy hiểm nên nổ súng, tôi . . .”
Trần Phóng vụt ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nói:
“Đừng nói nữa! Tôi và Nhạc Nhạc thì bị nguy hiểm gì? Chúng đều là con nít, không lớn hơn Nhạc Nhạc bao nhiêu, sao anh có thể ác như vậy? Hoàng Long tôi hỏi anh, nếu chúng là con của anh thì anh có xuống tay được không?”
" . . . "
Hoàng Long lặng im, nhếch môi cười thảm.
Đỗ Giai Tuệ khuyên nhủ, ra hiệu nhóm người Mai Lập Tân tiếp tục phòng thủ:
“Thôi đi Trần Phóng, anh Hoàng sợ đám dân lang thang xông lên, anh ấy cũng có lòng tốt.”
Trần Phóng lau nước mắt bên khóe mắt, hét to vào mặt Hoàng Long:
“Thôi? Nhiều đứa bé chết rồi, sao có thể bỏ qua như vậy? Hoàng Long, tôi cảm ơn anh làm tất cả vì Nhạc Nhạc, nhưng từ hôm nay trở đi tôi hy vọng anh hãy cách xa Nhạc Nhạc một chút, người như anh không xứng làm cha nuôi của Nhạc Nhạc!”
Hoàng Long bỗng ngước đầu lên, ánh mắt bi ai và cầu xin nhìn Trần Phóng, nhỏ giọng xin:
“Trần Phóng . . . tôi . . . tôi biết mình giết nhiều người, dính đầy mùi máu, không xứng làm cha nuôi của Nhạc Nhạc. Cô có thể cho tôi ôm Nhạc Nhạc một cái không? Chỉ một cái thôi, cầu xin cô, sau đó tôi bảo đảm sẽ không đến gần Nhạc Nhạc nữa.”
"Anh Hoàng nói vậy là sao? Cùng lắm chúng ta bỏ biệt thự này, anh đừng làm chuyện điên rồ!"
Ngày thường Đỗ Giai Tuệ thô thần kinh nhưng lần này nhạy cảm phát hiện trong giọng nói của Hoàng Long có gì đó khác lạ, nhìn mặt gã thì thấy người đàn ông toàn thân như sắt đen giờ mặt trắng bệch khiến người tim đập nhanh.
Hoàng Long cười cười:
"Không có gì . . . chỉ hơi mệt.”
Hoàng Long xoay người vuốt nhẹ mặt Thượng Nhạc Nhạc, ngước lên nhìn Trần Phóng chăm chú:
“Chuyển lời với Thượng Ất giùm tôi, nói là Hoàng Long rất cảm tạ hắn, cuộc đời chó chết này không có gì đáng giá nhớ lại, trong thời gian ở cùng Nhạc Nhạc . . . Trần Phóng, chờ chút nữa tôi sẽ nổ sập cầu đá, đám dân lang thang không một người chạy thoát được, cô hãy mang Nhạc Nhạc trốn trong biệt thự, nếu tôi có thể trở về . . . thôi, không có gì, hãy chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc . . . tạm biệt!”
Hoàng Long xoay người chậm rãi đi đến đầu cầu, giờ phút này bước chân của gã nặng trĩu. Chiến đấu không ngủ không nghỉ ba ngày liên tiếp khiến thể lực, tinh lực của Hoàng Long cạn kiệt.
Lúc bình thường thì suy yếu không đáng gì với Hoàng Long, hồi còn ở bộ đội gã không ngủ yên giấc, ăn no bụng trong suốt mấy ngày.
Nhưng bây giờ thì khác, người dị năng tên Kim Tinh mang đến áp lực rất lớn cho Hoàng Long, gã phải giữ cảnh giác suốt hai mươi bốn tiếng. Hoàng Long biết nếu để người dị năng này vào phạm vi trăm mét thì phòng tuyến khu biệt thự vốn không vững chắc sẽ tan vỡ ngay.
Tập trung tinh thần cao độ suốt bảy mươi hai tiếng, chiến đấu không ngừng trong bảy mươi hai tiếng, đói bụng cồn cào trong bảy mươi hai tiếng, Hoàng Long biết mình đã không còn sức chống đỡ nữa. Gã phải giết Kim Tinh trước khi tinh lực hao hết.
Nhưng làm cách nào giết một người dịch chuyển tức thời? Hoàng Long sờ máy nổ trong túi, lòng thầm tính toán bước cuối cùng.
Tốc độ không thể bắt giữ đối thủ thì cơ hội duy nhất là kích phát thuốc nổ, lợi dụng công kích phạm vi lớn một hơi giết chết. Còn về Kim Tinh có mắc lừa hay không quyết định bởi sức nặng của con mồi. Hoàng Long quyết định tự mình làm mồi dụ đám người Kim Tinh đến giữa cầu rồi cùng chết, còn vấn đề bị nhốt trên đảo thì hãy để Thượng Ất giải quyết.
Khóe môi Hoàng Long cong lên, biết Thượng Ất sẽ không làm mình thất vọng.
Kim Tinh nhìn xác con nít nằm la liệt, mặt dữ tợn phất tay ra hiệu đàn em đẩy sáu, bảy thùng to lên, nhe răng cười nói:
“Bà nội nó, mày cười cái khỉ gì! Mày nghĩ bố chỉ có chút trò này? Trong thùng đều là xăng, bố cho mày cơ hội cuối cùng, chỉ cần quỳ xuống đầu hàng thì tha cho mày sống, nếu không bố sẽ đốt mấy thùng xăng, đốt hết biệt thự!”
Hoàng Long mỉm cười nói:
“Đốt? Sau đó mày không lấy được gì? Đừng ngốc, chỉ có đồ ngốc mới làm chuyện tốn sức mà không được lợi.”
Hoàng Long chỉ vào Kim Tinh và người phụ nữ cơ bắp sau lưng gã, khinh thường nói:
“Hay là như vậy đi, chúng ta quyết đấu công bằng, hai ta quyết sống chết trên cầu, đứa nào thua thì tự nhảy xuống sông cho cá ăn, chịu không? Đương nhiên nếu mày không dám thì có thể kêu cô ta cùng lên, Hoàng Long này một mình đấu hai người, nếu lùi một bước thì tao làm rùa!”