Trong khoảng thời gian này Mai Lập Tân được một tin tức rất xấu từ dân lang thang bị bắt.
Nghe bọn họ nói tình huống đế đô hiện tại rất tệ, hình như quân đội chính phủ bí mật tổ chức rút lui, trong năm khu nội thành trừ Nam Hải Các đại biểu trung tâm chính trị của Hoa quốc là vẫn vang tiếng súng dày đặc ra, bốn khu khác, bao gồm tòa nhà văn phòng chính phủ, cục cảnh sát, bệnh viện, các cơ cấu quan trọng đã rơi vào hỗn loạn.
Vô số sinh vật thoái hóa hình dạng kỳ lạ từ bốn phương tám hướng vọt tới, nơi nào càng đông người thì thú hoang hình thể khổng lồ, hung hãn tàn bạo càng nhiều. Chúng nó điên cuồng cắn xé con người, nhưng ít khi đấu với nhau. Trong người sống sót thì thường xảy ra chuyện tàn sát nhau vì tranh giành thức ăn.
Đây là lý do đám dân lang thang đến tiểu khu Hoa Tụng đế đô, chỉ có tiểu khu gần Nam Hải Các không có bao nhiêu thú thoái hóa, có đầy đủ nguồn nước cho ngàn người, như thiên đường giữa trần gian.
“Tôi cũng không biết, Mai Lập Tân nói tình huống bên ngoài rất tệ, chúng ta tốt nhất luôn trốn ở đây đừng ra ngoài.”
Đỗ Giai Tuệ vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ của Thượng Nhạc Nhạc, bé ngủ say mắt to nhúc nhích rồi lại thiếp ngủ, cô ta cười cười, khẽ hôn bé rồi nói tiếp:
“Nhưng cứ trốn tránh như vậy không phải là cách, thức ăn nhiều nhất chỉ kéo dài thêm được một ngày, ngày mai tất cả chúng ta sẽ chịu đói. Thượng Ất thật là không đáng tin, đã nói trễ nhất là hôm nay trở về mà bây giờ chưa thấy bóng người, không chừng ở bên ngoài gặp quỷ cái nào vui quên đường về rồi, hừ!”
Trần Phóng bênh vực Thượng Ất:
“Giải Tuệ, đừng nói lung tung, tôi hiểu rõ nhất con người của Thượng Ất, anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy, không chừng . . .”
Ngoài phòng đột nhiên vang tiếng súng nổ dày đặc, Mai Lập Tân bối rối hoảng hốt chạy vào, lớn tiếng nói:
“Nguy rồi, đám dân lang thang tụ tập lại hình như muốn xông vào!”
Mặt Trần Phóng trắng bệch:
“Cái gì? Xông vào!?”
Trần Phóng chợt hiểu rằng điều cô lo lắng nhất rốt cuộc xảy ra, đám dân lang thang sốt ruột muốn xông vào khu biệt thự, cướp tất cả mọi thứ trong này. Thượng Ất vẫn chưa về, nếu bị đám người hung tàn còn hơn thú hoang xông vào thì . . .
Vẻ mặt Đỗ Giai Tuệ căng thẳng nhưng bình tĩnh hơn Trần Phóng nhiều:
“Hoàng Long nói đạn dược còn sung túc, chỉ cần giữ chặt cầu đá thì không ai qua được mà?”
Lúc trước bị bảo an Võ Đức trong cùng tiểu khu quấy rối, Đỗ Giai Tuệ vô tình tiến hóa ra năng lực ‘vảy kiến’, có thể trong một giây biến làn da toàn thân thành vô số vảy giáp li ti sắc bén.
Về sau Đỗ Giai Tuệ lén trắc nghiệm uy lực của vảy kién, khi cố gắng giữ trạng thái vảy kiến thì dao bình thường không uy hiếp đến cô ta được. Đỗ Giai Tuệ không ngừng quen thuộc năng lực vảy kiến, phát hiện cách sử dụng thứ hai là màu sắc tự vệ, tức là sau khi cởi sạch quần áo dùng cách tổ hợp đặc biệt của vảy kiến có thể mô phỏng hình dạng bất cứ sinh vật nào, bao gồm con người và thú hoang.
Phát hiện này làm Đỗ Giai Tuệ rất hưng phấn, dù ngốc đến đâu cũng biết có kỹ năng như tắc kè này thì hầu như không có con người nào bắt được cô ta. Tiếc rằng kỹ năng màu sắc tự vệ tiêu hao thể lực khá nhiều, Đỗ Giai Tuệ nhiều nhất chỉ giữ được năm đến mười phút rồi trở về hình dạng cũ.
Mai Lập Tân sốt ruột nói:
“Đúng vậy, trưởng quan Hoàng Long có đạn dược sung túc nhưng tình huống lần này thì khác, đám dân lang thang bên ngoài mang theo một số người, con nít!”
Mai Lập Tân đi lên kéo rèm cửa sổ ra, tay chỉ hướng cầu đá.
Trần Phóng, Đỗ Giai Tuệ nhìn qua cửa sổ thấy rõ bên kia cầu đá tụ tập một đống người đen kịt, dẫn đầu là hai người dị năng, người đàn ông dịch chuyển tức thời và phụ nữ cơ bắp, sau lưng họ là nam nữ dân lang thang quần áo rách rưới, khuôn mặt tàn nhẫn, đều cầm vũ khí, mắt xanh lè như sói đói.
Đằng trước đội dân lang thang có mười mấy đứa bé vừa gầy vừa nhỏ bị dây thừng cột lại với nhau, chúng nó kinh hoàng nhìn bốn phía, một số lá gan nhỏ khóc thút thít, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay lau nước mắt chảy xuống hai gò má.
Đỗ Giai Tuệ thấy cảnh này tức giận xanh mặt:
“Đám súc sinh này quá vô sỉ!”
Đám dân lang thang chết tiệt thấy không xông qua được nên cố ý bắt đám con nít làm tấm chắn che trước mặt, nếu nhóm Hoàng Long mềm lòng không dám nổ súng bắn con nít thì các dân lang thang sẽ thừa dịp xông lên, chiếm lĩnh khu biệt thự.
Ngoài biệt thự, Hoàng Long lặng im nhìn bên kia cầu, trước mặt gã là hai mươi mấy cái xác nằm la liệt, máu chảy đầy đất nhuộm hồ nước đỏ rực.
Trong dân lang thang, người đàn ông dịch chuyển tức thời lớn tiếng nói:
“Nghe đây, chúng tôi chỉ cần hai căn biệt thự và phụ nữ, anh có thể mang đàn em đi. Kim Tinh này bảo đảm anh bình yên vô sự, nếu không thì đừng trách tôi giết hết, băm nhỏ xác các người đút cho cá ăn!”
Mặt người đàn ông dịch chuyển tức thời đầy cuồng ngạo, giọng nói cực kỳ huênh hoang. Đương nhiên gã có vốn liếng vênh váo, gã dựa vào cường hóa cơ bắp đôi chân có thể trong một giây tăng tốc độ lên 100m/s, tức là trong phạm vi một trăm mét Kim Tinh có thể đi đến bất cứ đâu gã muốn trong vòng một giây, không ai bắt giữ được thân hình của gã.
Nhưng dị năng ‘dịch chuyển tức thời’ của Kim Tinh về bản chất là di chuyển nhanh, gã không thể hứng mưa bom bão đạn của đám người Hoàng Long xông thẳng dến, nên mới ráng kiên nhẫn đàm phán, hy vọng đối phương chủ động chịu thua, giao khu biệt thự và phụ nữ ở bên trong.
Nói đến phụ nữ thì Kim Tinh dùng ánh mắt háo sắc nhìn cửa biệt thự. Lúc trước xung đột Kim Tinh thấy Trần Phóng, Đỗ Giai Tuệ lao ra khỏi nhà hỗ trợ, gã đặc biệt mê ngực phụ nữ nên bị hấp dẫn ngay. Đặc biệt cặp ngực của Đỗ Giai Tuệ đảo điên nhận biết của gã.
Kim Tinh ngay lập tức thề phải chiếm được hai người phụ nữ này, dù phải trả giá mất hết đàn em thì gã quyết tự tay sờ cặp ngực to kia.
Đối mặt Kim Tinh huênh hoang, mặt Hoàng Long không biểu tình bóp cò súng:
“Đồ ngốc.”
Một viên đạn xé gió bắn về phía Kim Tinh, để lại mùi thuốc súng thoang thoảng trong không khí.
Ba ngày qua Hoàng Long đã bắn chết hai trăm con người và thú thoái hóa, có thể nói gã sử dụng súng tự động dành cho cảnh sát này quen như tay mình.
Nhưng rất đáng tiếc loại súng tự động cảnh sát này ban đầu thiết kế không thiên về uy lực mạnh, khoảng cách bắn hơn 100m thì độ chính xác, uy lực viên đạn sẽ giảm thấp nhiều, sức sát thương với kẻ địch bị hạn chế thấp.
Như mấy lần trước, người đàn ông tự xưng Kim Tinh nhích nhẹ người, viên đạn sượt qua người gã ghim vào đất bùn, bụi đất bốc lên, không biết bắn tới chỗ nào rồi.
Hoàng Long hơi tiếc nuối nhìn phía đối diện:
“Nếu có cây súng ngắm nòng to thì tốt rồi.”
Đám dân lang thang thấy Hoàng Long bắn hụt thì cả đội kiêu ngạo cười rộ lên, la ó, mỉa mai, chế giễu.