Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 141: Dân lang thang đánh lén




     Dưới ánh nắng chói chang, hai vật kiến trúc giữa hồ tựa như hai khoai lang bị nướng chín không ngừng tỏa sóng nhiệt, người ở bên trong không cách nào tiếp tục ẩn núp.

Trần Phóng ôm Thượng Nhạc Nhạc đứng cạnh cửa sổ, không ngừng quạt giảm nhiệt độ cho con trai, mặc mình đổ mồ hôi như mưa, mắt cô tràn đầy lo âu. Từ khi Thượng Ất ra đi đã ba ngày, theo ước hẹn lúc trước hắn nên về vào giữa trưa ngày hôm nay. Nhưng từ lúc sáng sớm đến bây giờ gần hai giờ chiều, Trần Phóng đợi bên cửa sổ gần mười tiếng mà mãi không thấy bóng dáng hắn đâu.

Lòng Trần Phóng thầm lo âu:

“Ông xã, anh đang ở đâu? Mau trở về đi, em và con trai rất cần anh!”

Trần Phóng xuyên qua cửa kính nhìn đường mòn tiểu khu ngoài đảo giữa hồ, bụi cỏ chỗ đó cao gấp đôi ba ngày trước, thỉnh thoảng có bóng đen xẹt qua, ngừng lại một lúc ven nước rồi biến mất trong lùm cỏ rậm rạp.

Mấy ngày qua thời tiết đế đô càng lúc càng không bình thường, ban ngày lúc nóng nhất nhiệt độ không khí có thể lên đến 40, 50°C. Nhiệt độ cao khiến tốc độ tăng trưởng của thực vật không ngừng nhanh hơn, dưới đất xanh mơn mởn, giữa trời cũng có từng lớp sắc xanh.

Mấy ngày ngắn ngủi tất cả cao ốc trong tiểu khu Hoa Tụng đế đô bị các loại thực vật xanh chiếm cứ. Nhà lầu có người dọn dẹp còn đỡ, còn nhìn ra hình dạng tòa nhà.

Những chung cư đã bị vứt bỏ thì bò đầy dây leo thô cỡ ngón tay cái bao kín nhà lầu, nhìn từ xa như các ngọn núi nhỏ màu xanh kéo dài, không chừa chút dấu vết thời đại văn minh.

Vì thực vật xanh điên cuồng sinh trưởng, một số chung cư nứt ra cái khe to cỡ bàn tay, từng cục bê tông lớn, đá nhỏ thỉnh thoảng rớt xuống đập vào cỏ xanh dày phát ra tiếng trầm đục. Nhiều lúc có các động vật nhỏ hình dạng kỳ lạ ló đầu ra từ khe hở, trở thành nhà mới của chúng nó trong tận thế. Nếu Trần Phóng không ở chỗ này lâu thì cô thậm chí nghi ngờ nơi đây là rừng rậm nguyên thủy.

Đỗ Giai Tuệ đến gần Trần Phóng, vươn tay kéo rèm che lại, căn phòng tối sầm càng khô nóng bức bối:

“Trần Phóng, mau trở về, coi chừng bị đám dân lang thang bên ngoài thấy!”

“Giai Tuệ, tại sao những dân lang thang cứ trốn ngoài đảo giữa hồ mãi không chịu đi? Không lẽ nhóm Mai Lập Tân hỏi thăm tin tức là có thật? Quân đội mặc kệ người sống sót chúng ta rồi sao?”

Trần Phóng xuyên qua khe hở rèm che thấy bụi cỏ phía đối diện hồ nhân tạo cách mấy chục mét lại thấp thoáng bóng đen, cô biết đó không phải động vật gì mà là dân lang thang từ bên ngoài ùa vào tiểu khu.

Ba ngày trước, giữa trưa hôm Thượng Ất ra đi, đám người sống sót tiểu khu Hoa Tụng đế đô ngạc nhiên phát hiện con người bên ngoài không ngừng xông vào tiểu khu. Có người quần áo xa hoa, mang đồ đắt tiền. Có người mặc bình thường, không mang theo thứ gì đáng giá. Bọn họ có một điểm giống nhau là bụng đói cồn cào, biểu tình kinh hoàng, thân thể gầy yếu bốc mùi tanh như thú hoang.

Khi thấy trong tiểu khu có hồ nhân tạo trong veo thì bọn họ mừng như điên xông về phía bờ hồ, dù ven hồ có đầy con chuột thoái hóa ăn thịt người cũng không thể ngăn cản bước chân của họ. Vì vậy hôm Thượng Ất rời đi, cuộc chiến thảm liệt giành nguồn nước giữa con người và chuột thoái hóa đã trình diễn.

Thây ngã khắp nơi, mùi tanh ngập trời.

Trần Phóng thề đời này chưa từng thấy chiến đấu thảm liệt đến vậy. Khi đối mặt uy hiếp lớn chết khát, đám người sống sót xứ ngoài điên cuồng giết chuột thoái hóa, những con chuột dài hơn một mét, thân hình to hơn mèo không nhường một bước, lợi dụng ưu thế về số lượng liên tục đánh vào đội người sống sót.

Hai bên chết, bị thương vô số. Đặc biệt phụ nữ, con nít thân thể gầy yếu khi chiến đấu đến phút gay cấn nhất sẽ bị những người sau lưng xem như lá chắn sống ném vào bầy chuột, hấp dẫn vô số con chuột gặm cắn, hình dạng chết trạng cực kỳ thê thảm.

Chiến đấu kéo dài ba ngày, khi càng nhiều người sống sót nghe tin ùa đến thì cán cân nghiêng về phía con người, trong phe người xuất hiện một số người dị năng thực lực mạnh mẽ.

Ví dụ một người đàn ông trẻ hai mươi mấy tuổi trong chiến đấu dựa vào sức mình giết bốn, năm mươi con chuột thoái hóa, vì tốc độ của gã rất nhanh, mau đến nỗi Trần Phóng sinh ra ảo giác người này biết kỹ năng ma pháp dịch chuyển tức thời trong truyền thuyết.

Đương nhiên một người thì không thể đối kháng với nguyên đàn chuột thoái hóa, huống chi trong đàn chuột có một con chuột trắng cấp vua trấn giữ. Rất nhanh người dị năng thứ hai đến tiểu khu, đó là một người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi, vóc người khỏe mạnh, thô kệch giống nông dân quanh năm làm việc nặng trong đồng ruộng.

Nhưng khi cô ta phát ra dị năng thì không ai xem là phụ nữ.

Trong chiến đấu thân trên gần như lõa trần của cô ta nhô đầy cơ bắp săn chắc, phần ngực đặc điểm của nữ giới thì càng khoa trương, nhìn từ xa như hai cái trục bánh xe hơi hợp kim nhôm chụp trên ngực, nếu không phải phần chóp nhô hai cục màu hồng cỡ trái nho thì không ai xem người như khủng long cái này là nữ.

Mọi người ngạc nhiên phát hiện người phụ nữ có cơ bắp biến thái này có sức phòng ngự siêu kinh người, khi cô ta tham gia vào cuộc chiến với bầy chuột tất cả người đứng sau lưng cô ta đều thở phào. Cô ta như bức tường chặn lại tất cả chuột thoái hóa định tấn công con người.

Chuột thoái hóa có răng cửa sắc bén một phát cắn đứt thép nhưng đụng phải cô ta thì như dao đồ chơi cắt lốp xe cao su, gặm cắn cỡ nào cũng chỉ để lại vệt trắng trên người cô ta. Khi cô ta tùy tay chộp một cái là chuột thoái hóa sẽ hét thảm, miệng ói ra nội tạng đủ màu sắc.

Rất nhanh cuộc chiến giành nguồn nước giữa người sống sót xứ ngoài và thoái hóa bản xứ chấm dứt. Chuột thoái hóa lẩn trốn, trừ ngẫu nhiên thấy một, hai đôi mắt nhỏ đỏ ngầu trong lùm cỏ rậm rạp ra phần lớn thời gian không biết chúng nó núp đi đâu. Vua chuột trắng dường như biến mất hoàn toàn, từ đầu tới đuôi không thống lĩnh cuộc chiến.

Trong biệt thự đảo giữa hồ, đám người Trần Phóng, Hoàng Long thấy tận mắt quá trình người chuột đại chiến. Mai Lập Tân làm theo yêu cầu của Hoàng Long dẫn theo đàn em bảo vệ chặt chẽ cầu đá, dù là chuột thoái hóa hay người xứ ngoài bị gã gọi là dân lang thang đều không được vượt qua cầu đá đến gần biệt thự.

Nhưng vẫn không thể tránh khỏi rắc rối tìm đến.

Sau khi dân lang thang đánh chạy chuột thoái hóa thì bọn họ không chỉ muốn giữ nguồn nước. Lấy người đàn ông dịch chuyển tức thời, người phụ nữ cơ bắp làm thủ lĩnh dẫn dắt dân lang thang thử lao vào đảo giữa hồ. Nhưng tài bắn súng chính xác của Hoàng Long, đám người Mai Lập Tân liều mạng đánh trả khiến nhóm dân lang thang bỏ lại mười mấy xác chết, tạm rút về.

Từ đó trở đi mỗi buổi tối Trần Phóng đều nghe vài tiếng súng nổ vang, tiếng động lớn Hoàng Long ném xác người đánh lén vào sông nhân tạo.

Đám dân lang thang không chết tâm, bọn họ vẫn muốn công chiếm biệt thự trên đảo giữa hồ. Nơi này có vị trí được ưu đãi, như miếng bánh ngọt tỏa mùi thơm không ngừng dụ dỗ dục vọng tham lam của họ.