“Cái thứ ngu xuẩn, muốn đấu trí với tao? Ông đây chơi chết mày!”
Nhìn qua vẻ mặt hài lòng của Hứa Thiên Bá, nụ cười mỉm trên mặt Lợi Hổ dần dần biến mất, khóe miệng hiện lên một tia lãnh khốc.
Toàn bộ đều nằm trong tầm khống chế, Lợi Hổ đã sớm đoán được Hứa Thiên Bá sẽ mượn cơ hội mà gây rối. Vả lại Lợi Hổ còn đoán được việc Hứa Thiên Bá yêu cầu thuốc kích hoạt chẳng qua chỉ là bước đầu tiên, một khi y thật sự bắt sống được Thượng Ất, biết rõ mọi chuyện, Hứa Thiên Bá sẽ liền thừa cớ áp chế ông ta để đưa ra càng nhiều yêu cầu.
Hứa Thiên Bá chính là một kẻ tự phụ có lòng tham không đáy, điểm này nhất định sẽ khiến y mất đi cái mạng nhỏ của mình. Thượng Ất là một kẻ dễ đối phó như vậy sao, kết cục bi thảm của Carrie chính là minh chứng tốt nhất. Vả lại từ lời nói của Vương Duyệt và Hồ Hoa Dương, Lợi Hổ còn hiểu được một chuyện, tại tiểu khu Hoa Tụng ở Thủ Đô, Thượng Ất chỉ dựa vào sức của một mình hắn mà liền có thể xử lý toàn bộ một đội đặc công võ trang đầy đủ, thực lực của hắn có thể nói là sâu không lường được.
Cho nên, trong kế hoạch của Lợi Hổ, tốt nhất là để Hứa Thiên Bá gặp phải Thượng Ất. Nếu như Hứa Thiên Bá bắt được Thượng Ất, ông ta chẳng qua chỉ là mất một chút xíu thuốc kích hoạt và cái chức Nhị đương gia hão này mà thôi. Chỉ cần phần lớn thuốc kích hoạt vẫn ở trong tay ông ta, Hứa Thiên Bá vĩnh viễn không thể thoát được lòng bàn tay của Lợi Hổ ông. Mà một khi Hứa Thiên Bá bị Thượng Ất xử lý, Lợi Hổ cũng sẽ cảm tạ Thượng Ất đã thay ông ta giải quyết cái phiền toái này, đồng thời ngồi một bên ngư ông đắc lợi, dùng an nhàn để đối phó nhẹ nhàng với Thượng Ất đã mệt mỏi sau cuộc chiến với Hứa Thiên Bá. Nói tóm lại, đây là một kế hoạch một hòn đá ném trúng hai con chim vô cùng tuyệt hảo.
Nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, Lợi Hổ không khỏi kiêu ngạo vì sự thông minh của mình, một người đã từng là đại ca xã hội đen cũng đâu phải chỉ là hư danh đâu. Gia viên Mỹ Hảo cũng không lớn, ông ta phái đi vài trăm người, đoán chừng cũng chỉ cần mấy phút liền sẽ rõ ràng thôi.
Nhưng vào lúc này, một trận tiếng súng dày đặc đồng thời vang lên ở ba hướng, sau đó đám tay chân tụ tập cùng một chỗ cứ như lúa mạch đang vụ thu hoạch mùa thu, một tên tiếp một tên ngã xuống đất. Có người bắn lén bọn họ, hơn nữa còn không phải chỉ có một người!
“Mẹ nó, là ai làm? Cút ngay ra đây cho tao!”
Lợi Hổ giận tím mặt, ông ta còn chưa có tìm đối phương gây phiền phức, đối phương lại dám chủ động tìm tới cửa công kích ông ta. Lập tức, Lợi Hổ liền ra lệnh cho đám tay chân nổ súng bắn trả. Nhưng rất nhanh, mọi người phát hiện tình huống có chút không đúng, đối phương đánh tới đánh lui cũng chỉ có mấy người mà thôi, tiếng súng vẫn vô cùng thưa thớt.
“Mẹ nó, ngay cả ba cái con mèo con chó cũng dám đến quấy rối Hổ Gia chúng ta, Hổ Gia ông yên tâm, nhìn tôi bắt sống tụi nó cho ông!”
Trong đám người, một người đàn ông to khỏe bước ra, trong tay gã là một cái dây xích ngắn, hai đầu dây xích còn buộc hai quả cầu sắt lớn chừng cái miệng chén. Lợi Hổ liếc mắt nhìn sang, phát hiện là một kẻ trong đám tay sai thân tín của ông ta, biệt danh là đả thủ “Cổ Tay Lớn”.
Cổ Tay Lớn có dáng người nhanh nhẹn dũng mãnh, vóc người khổng vũ, so với Hứa Thiên Bá thì sức mạnh và tốc độ đều yếu hơn một chút, thực lực tổng hợp chỉ xếp hạng trung bình trong các chiến sĩ Vinh Diệu. Chẳng qua Cổ Tay Lớn cũng có sở trường của riêng gã.
Lực bộc phát của gã vô cùng mạnh mẽ, trong thời gian ngắn cổ tay gã có thể bộc phát ra sức mạnh gấp bốn năm lần người thường, cho nên thứ sở trường nhất của gã là dùng một cái dây xích cầu sắt đặc chế để tấn công kẻ địch.
Cái dây xích cầu sắt này nặng khoảng chừng hơn 200 cân, người bình thường đừng nói vung nó, liền ngay cả cầm cũng cầm không nổi. Thế nhưng Cổ Tay Lớn lại có thể lợi dụng thời gian bộc phát ngắn ngủi để ném dây xích cầu sắt ra, người bị nó quấn phải cơ bản sẽ bị gãy xương thậm chí bị siết thành hai đoạn.
Chẳng qua mục đích hôm nay của Cổ Tay Lớn cũng không đơn thuần, là một trong những thân tín của Lợi Hổ, gã sớm đã được ám chỉ ra mặt thay cho Lợi Hổ, tốt nhất phải đứng ra đầu tiên, như vậy Lợi Hổ mới có thể thuận lý thành chương đem càng nhiều thuốc kích hoạt phân cho đám người thân tín bọn gã.
“Cổ Tay Lớn…Anh ngàn vạn lần phải cẩn thận, đối phương cũng không hề đơn giản, cẩn thận trúng đạn.”
Lợi Hổ một mặt nghiêm túc cận thận dặn dò, trong lòng lại âm thầm khen ngợi cái tên Cổ Tay Lớn này phản ứng thật là nhanh nhẹn.
Chiến sĩ Vinh Diệu đến cấp độ này, trừ khi bị người dùng súng bắn tỉa cỡ lớn bắn trúng điểm yếu hại, nếu không thì xác suất bị bắn chết là rất nhỏ. Dù sao sau khi trải qua sự cải tạo của thuốc kích hoạt, phản ứng thần kinh của chiến sĩ Vinh Diệu đã vượt xa người thường mấy lần. Chỉ cần không phải đặc biệt xui xẻo, chiến sĩ Vinh Diệu như Cổ Tay Lớn liền có thể không thèm quan tâm đến súng ống thông thường.
Chẳng qua Lợi Hổ vẫn có chút không yên tâm, Thượng Ất đang giở trò quỷ gì đây? Rõ ràng chỉ có tầm hai hay ba người, lại còn phân tán ra để tấn công, chuyện này có khác gì tự tìm đường chết đâu chứ?
“Hổ Gia, ông yên tâm đi, đối phó với cái loại chó con mèo con này còn phải tốn sức sao, ông cứ chuẩn bị tốt năm trăm phần thuốc kích hoạt chờ tôi trở lại đi!”
Cổ Tay Lớn cười, quay đầu nhìn qua Hứa Thiên Bá một cái, trong mắt hiển hiện tia phách lối không thể nghi ngờ, giống như đang cười nhạo Hứa Thiên Bá không thể đứng ra đầu tiên, nhường cơ hội quý báu này cho gã.
Nhưng vào lúc này, lại có một trận tiếng súng dày đặc vang lên, cái cột đèn đường trước người Cổ Tay Lớn nứt ra một dãi tia lửa, một viên đạn tàn nhẫn xé mở áo ngoài của Cổ Tay Lớn, hung hăng bắn trúng mông gã, phun ra một chùm máu đỏ.
“Mẹ nó, là ai? Đờ mờ, cái thằng chết tiệt nhà mày chán sống rồi hả?”
Mặc kệ máu tươi đang chảy xối xả và đau đớn trên mông, Cổ Tay Lớn đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ mắng.
Giờ phút này, cách đó bốn, năm mươi mét có một thân ảnh đang dùng bước chân tiến công tiêu chuẩn của cảnh sát, cầm súng tiểu liên không nhanh không chậm đi đến, trong lúc đó dường như còn nhìn bên cạnh mình một chút, trên mặt lộ vẻ ngoài ý muốn, giống như biểu thị thái độ bất mãn vì không thể một phát bắn chết Cổ Tay Lớn.
Cổ Tay Lớn bị một màn trước mắt này chọc giận, gã không tưởng tượng nổi đối phương lấy đâu ra dũng khí, vậy mà dám dùng một người đến khiêu khích mấy trăm người bọn gã. Điều càng làm cho Cổ Tay Lớn không nhịn được chính là Hứa Thiên Bá lúc này đang cười như không cười nhìn gã, một bộ dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Ông mày liều mạng với mày!”
Cổ Tay Lớn không hề nghĩ ngợi, nhấc chân lên liền phóng tới bóng người đang cầm súng ở phía đối diện. Ngay lúc đó, tay phải của gã đột nhiên vung lên, dây xích sắt nặng nề xoay tròn phía trên đầu gã tạo nên một trận gió lạnh, như cánh quạt của máy bay trực thăng, gầm thét quái dị bay thẳng đến chỗ đối phương.
~~~
“Đây chính là chiến sĩ Vinh Diệu mà Bàn Tử nói hả? Cái tên ngu xuẩn, thật sự coi mình là đao thương bất nhập sao?”
Điền Ba tỉnh táo thay đổi một băng đạn mới, động tác có hơi chậm chạp một chút. Lúc chiến đấu với Long Ba, cánh tay trái của gã ta đã hoàn toàn gãy lìa. Mặc dù dựa vào tố chất thân thể cường hãn, chỗ tay cụt của gã đã bắt đầu khỏi hẳn nhưng muốn hoàn toàn khép lại chí ít còn cần khoảng hai tuần.
Chẳng qua những thứ này cũng không ảnh hưởng đến dục vọng chiến đấu của Điền Ba lúc này, khi gã ta dùng súng tiểu liên bắn ngã kẻ địch đầu tiên, một thứ cảm xúc bị kiềm chế đã lâu đột nhiên được phóng thích ra.
Thật ra Điền Ba cần một trận đấu như thế này, một trận đấu nhẹ nhàng tràn đầy vui vẻ. Giết người là một phương thức giải tỏa áp lực tốt, Điền Ba đã kìm nén nỗi bi thương mất đi người nhà quá lâu. Điền Ba đang dùng phương thức chiến đấu quen thuộc để tìm về quá khứ của chính mình. Cho nên Điền Ba không nghe theo mệnh lệnh của Thượng Ất, gã ta lựa chọn chính diện đối địch, lời dặn dò lùi bước dẫn dụ địch của Thượng Ất đã sớm bị gã ta ném ra sau đầu.
“Phanh! Phanh phanh! Phanh phanh phanh!”
Kỹ xảo bắn tỉa tiêu chuẩn như trong sách giáo khoa được Điền Ba tùy ý sử dụng, bên trong nòng súng phun ra từng trận tia lửa, sáu viên đạn tạo thành hai hình tam giác, phân biệt bay tới ngực và bụng của Cổ Tay Lớn.
Điền Ba rất rõ, trong khoảng cách hai bên cách nhau chưa tới năm mươi mét, loại công kích cơ hồ bao trùm toàn bộ điểm yếu trên cơ thể này rất khó tránh né. Đương nhiên loại người như cái tên Thượng Ất có tốc độ và phản ứng cực kỳ biến thái kia là bị loại trừ ra khỏi hàng ngũ đó. Nghiêm túc mà nói, Thượng Ất đã không phải là người bình thường nữa rồi, hắn chính là cái loại sinh vật không biết tên được trùm lên lớp da người mà thôi.