Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 119: Nỏ mạnh hết đà cũng phải chiến




     “Keng keng keng!”

Viên đạn chuẩn xác bắn trúng ngực và bụng của Cổ Tay Lớn nhưng không có phát đạn nào phát ra âm thanh xuyên qua da thịt, ngược lại là một loại âm thanh va chạm vào sắt thép xuất hiện vô cùng rõ ràng trong không gian. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cổ Tay Lớn đã dùng hai quả cầu sắt che lại hai điểm yếu hại trên cơ thể, những viên đạn bay với tốc độ cao nhẹ nhàng bị đánh bay, chỉ lưu lại những điểm trắng mờ mờ trên cầu sắt mà thôi.

“Đối thủ được thuốc kích hoạt cải tạo…Quả nhiên rất phiền phức.”

Điền Ba có chút ngoài ý muốn nhìn qua đối thủ, mặt vẫn biểu lộ vẻ bình tĩnh như trước, không chút hoang mang thay băng đạn mới, giống như không quan tâm đến nguy hiểm sắp đến.

Thật ra từ sâu thẳm bên trong, Điền Ba là một người rất kiêu ngạo, rất tự phụ. Ánh mắt chất vấn của những người trong đội ngũ mấy ngày qua, Điền Ba đều nhìn thấy cả. Gã ta biết, ngoài miệng mọi người không nói nhưng trong lòng vẫn đều hoài nghi liệu gã ta có thể duy trì sức chiến đấu hay không.

Đó là lý do mà lúc Điền Ba phóng tới mấy trăm kẻ địch, gã ta không chỉ là muốn giải tỏa kìm nén mà càng muốn dùng phương thức công kích như tự sát này để chứng minh cho đồng đội biết —— Điền Ba gã cho dù có sa vào bi thương, cũng vẫn có thể tùy thời giết người như trước!

Điền Ba nhất định phải ở ngay trước mặt mấy trăm người đối phương, không trốn không né, quang minh chính đại xử lý đối thủ, khiến cho tất cả mọi người đều biết, Điền Ba gã không phải là một người dễ chọc!

“Phanh phanh phanh!”

“Ầm!”

“Phanh phanh phanh!”

Tiếng súng liên tiếp vang lên rất có nhịp điệu, súng tiểu liên trong tay Điền Ba phát ra âm thanh dài ngắn xen kẽ nhau. Những cảnh sát quen biết Điền Ba đều biết, đây là kỹ xảo bắn súng đặc biệt của Điền Ba, tức là ở trong khoảng thời gian rất ngắn dùng lực tác động của viên đạn khiến cho đối thủ phải bày ra một loại tư thế phòng ngự đặc biệt, sau đó trong tất cả các viên đạn tiếp theo, nhất định sẽ có một viên sẽ thừa cơ xé toạc lớp phòng ngự của đối phương, chuẩn xác bắn trúng điểm yếu hại của đối phương.

Đây là một loại kỹ xảo được đúc kết bằng ý thức chiến đấu mấy chục năm qua của Điền Ba, cũng là tuyệt chiêu áp hòm của Điền Ba.

“Keng keng! Phốc!”

Ánh sáng đẫm máu chợt xuất hiện, thân thể đang phóng tới với tốc độ cao của Cổ Tay Lớn bỗng nhiên run run, bước chân vốn dĩ vô cùng khí thế cũng bắt đầu lảo đảo, phương thức bắn súng xảo tra tai quái của Điền Ba rốt cuộc đã xé toạc phòng tuyến của gã, một viên đạn đã hung hăng đâm vào bụng của gã!

“Mẹ nó, chết đi cho ông mày!”

Ánh mắt Cổ Tay Lớn lộ ra vẻ dữ tợn, thân thể bị thương lần nữa kích thích vô hạn lửa giận trong lòng gã. Trong nháy mắt, cánh tay của gã giống như mang theo một trận gió lốc, ở chỗ cách mấy chục mét, Điền Ba vẫn có thể cảm nhận được một cỗ ý lạnh theo sau một bóng đen đang xoay tròn đánh tới.

“Phanh phanh phanh phanh phanh!”

Điền Ba vô thức bắn điên cuồng, phạm vi bao phủ là gần mười mét vuông trước mặt Điền Ba.

Chẳng qua đạn cũng không bắn trúng Cổ Tay Lớn lần nữa, ngược lại trong không trung đột nhiên phát ra từng đóa hoa lửa sáng lạn. Mười mấy phát đạn đều bị một đầu xích sắt như con cự mãng đánh bay, dưới cơn nóng giận, Cổ Tay Lớn lại ném dây xích mang theo quả cầu sắt nặng mấy trăm cân tới!

“Phốc phốc!”

Thân thể Điền Ba phản ứng rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn phản ứng của đại não. Gã ta vô thức ngã nhào xuống đất nhưng vẫn không thể tránh thoát công kích của xích sắt.

Ngay trong nháy mắt gã ta nằm xuống, cầu sắt trên một đầu xích sắt gào thét bay sượt qua da đầu gã, theo sau đó là một trận cảm giác nóng bỏng đánh tới, Điền Ba cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa. Gã ta vô thức đưa tay lên sờ, phát hiện ngón tay ướt sũng, tất cả đều là máu tươi.

“Tên chết tiệt, khí lực thật là lớn.”

Điền Ba giãy dụa đứng dậy, tiện tay móc súng ngắn bên hông mở khóa bảo hiểm. Trên đầu gã ta máu tươi vẫn đang tuôn ra, Điền Ba dùng tay sờ, phát hiện không sờ tới phần tóc chỗ bị thương. Chiêu vừa nãy của Cổ Tay Lớn chắc hẳn đã mang đi một mảng da đầu lớn của gã ta, vết thương còn nặng hơn so với trong tưởng tượng của gã.

“Phanh phanh phanh!”

Điền Ba không chút do dự nổ súng bắn trả, Cổ Tay Lớn nửa nằm trên mặt đất, trên ngực lại có thêm ba đóa hoa máu, ánh mắt lúc đầu còn nhìn về Điền Ba tràn đầy phẫn hận, nhưng chỉ vài giây sau liền dần dần mất đi màu sắc, trở thành một mảnh tro tàn.

Sau một trận ác chiến, Cổ Tay Lớn có được thể chất tiến hóa mạnh mẽ, hoàn toàn triệt để bại trận dưới tay Điền Ba cũng có được thể chất tiến hóa. Chẳng qua thứ quyết định sinh tử giữa hai người cũng không phải là khác biệt thể chất mà là ý thức chiến đấu và lòng dũng cảm.

Mấy trăm người ở đây đều có thể nhận ra, nếu như Cổ Tay Lớn có thể giữ được tỉnh táo thêm chút nữa, có lẽ kẻ nằm dưới đất đã không phải là gã mà chính là Điền Ba.

“Khụ khụ khụ, còn ai nữa không? Ông mày hôm nay liền xông vào ổ giặc, khiến cho chúng mày ngay đến cái ổ cũng bị hốt gọn, ha ha ha!”

Điền Ba lần nữa run rẩy móc một băng đạn mới ra đổi, bước chân lảo đảo nhưng lại kiên định đi về phía Lợi Hổ. Đây là băng đạn cuối cùng trên người gã ta, Điền Ba nhắc nhở chính mình trước khi bắn hết băng đạn này, tuyệt đối không thể ngã xuống.

Nhìn chằm chằm Điền Ba đang tập tễnh đi đến, hai con ngươi của Lợi Hổ co lại, trên mặt đột nhiên cảm thấy một trận nóng bỏng khô rát, loại cảm giác khó chịu căn bản không thể chịu đựng được này càng khơi dậy sát ý vô tận của Lợi Hổ!

Bị vả mặt! Ngay trước mặt mấy trăm tay chân của ông ta, Lợi Hổ ông lại bị một kẻ xa lạ vả mặt!

Đối phương nhay trước mặt nhiều người như vậy lại giết chết thân tín Cổ Tay Lớn của ông ta, chuyện này không khác gì cho ông ta một cái tát ngay mặt cả. Vả lại sau khi đối phương giết người xong, cũng không có chạy trốn mà ngược lại lại dùng vẻ mặt bình tĩnh tiếp tục đi tới…

Đây là đang khiêu khích sao, ai cho hắn ta cái loại tự tin đó?

Là cái tên chết tiệt Thướng Ất kia!

Bị vả mặt, tất nhiên muốn vả lại…Lợi Hổ nặng nề hừ một tiếng, cởi áo đứng lên. Ông ta chuẩn bị tự mình giải quyết Điền Ba, vả lại còn muốn bóp chết Điền Ba ngay trước mặt Thượng Ất.

Nhưng lúc này, Hứa Thiên Bá đang đứng một bên đột nhiên đi tới, trực tiếp đi về phía Điền Ba, miệng còn cười ha ha nói: “Hổ Gia, thân phận ông cao quý, cái loại mặt hàng này liền giao cho Hứa Thiên Bá tôi đi! Chẳng qua Hổ Gia, ngài đừng quên, giữ gìn cẩn thận rương thuốc kích hoạt kia cho tôi nha, ha ha ha!”

Ngữ khí vô cùng phách lối nhưng thân hình cũng nhanh như tia chớp.

Tố chất thân thể Hứa Thiên Bá vô cùng tốt, sau khi dùng thuốc kích hoạt, bất luận là sức mạnh, tốc độ hay là các loại phản ứng đều đã đạt đến mức hơn gấp ba người bình thường. Cộng thêm da thịt y như sắt thép, lúc này thứ phóng tới chỗ Điền Ba giống như không phải là một con người nữa mà là một chiếc xe tải lớn phát ra tiếng vang ù ù!

“Ầm ầm!”

Trong một tiếng nổ vang, thân hình Điền Ba biến mất trong một mảnh bụi đất mù mịt, tiếng súng rõ ràng cũng vang lên lần nữa. Chẳng qua chỉ sau vài giây tiếng súng lại biến mất, bên trong màn bụi, thân thể nặng khoảng 170 – 180 cân của Điền Ba đang bị một cánh tay tráng kiện nắm cổ treo lơ lửng trong không trung, bất luận giãy dụa thế nào cũng không cách nào thoát khỏi.

“Cái thứ giống hệt như côn trùng, đừng dùng loại ánh mắt không cam lòng này nhìn tao, súng của mày không làm tao bị thương được đâu, cam chịu số phận đi!”

Khóe miệng Hứa Thiên Bá lộ ra một tia cuồng ngạo, thật ra mấy phát súng cuối cùng của Điền Ba đã bắn trúng cơ thể y, nhưng dưới sự bảo vệ của da thịt sắt thép, y không thèm quan tâm đến số đạn đó, nhẹ nhàng tóm lấy Điền Ba.

Hiện tại Hứa Thiên Bá chỉ cần bóp nhẹ một cái, trận đấu này liền sẽ hoàn toàn tuyên bố kết thúc. Chẳng qua Hứa Thiên Bá cũng không làm vậy, bởi vì ngay lúc này, một thanh âm lạnh lẽo như băng đá đột nhiên vang lên không xa phía sau lưng y, khiến cho Hứa Thiên Bá cả kinh, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng.

“Từ giờ trở đi, mày dám đụng một đầu ngón tay của anh ta, tao đảm bảo mày sẽ hối hận tại sao lúc trước lại để cha mày gặp được mẹ mày!”