“Vậy theo anh, chúng ta phải làm gì?”
Thượng Ất cười như không cười nhìn Bàn Tử, hắn cảm thấy một trận buồn cười đối với chút tính toán này của Bàn Tử. Cái tên này thật không hổ là thần chạy trốn tận thế, ở bất kỳ thời điểm nào cũng đều nghĩ đến cái mạng nhỏ của cậu ta. Chẳng qua đề nghị của Bàn Tử cũng có đạo lý nhất định, tuyệt đối không thể cậy mạnh được. Văn Phỉ, Vương Phương, còn có lão Triệu vừa mới thu lưu kia đều chỉ là người bình thường mà thôi. Trong lúc hỗn loạn Thượng Ất chỉ có thể tự vệ, còn an toàn của bọn họ thì rất khó nói.
Đối với nhóm người Thượng Ất, đám Lợi Hổ nhân số đông đúc, thực lực mạnh mẽ chẳng khác gì một con thú khổng lồ, liều mạng chỉ có thể tự tìm đường chết. Phải đối phó với dạng đối thủ này như thế nào đây…Híp mắt, Thượng Ất không khỏi nhớ lại cảnh tượng bãi săn hắn nhìn thấy ở kiếp trước.
Đó là một trận chiến săn bắt thú thoái hóa siêu cấp, thú thoái hóa siêu cấp chỉ đứng sau thú thoái hóa vương cấp, sức chiến đấu có thể so với một người lính tinh nhuệ. Mà những người trong tiểu đội săn bắt, không có ai có thực lực đủ mạnh để chính diện chống lại nó.
Chẳng qua lãnh đạo của người sống sót rất thông minh, hắn ta lựa chọn lối đánh du kích, giống như một con sói đầu đàn, chỉ huy đàn sói không ngừng quấy rối thú thoái hóa siêu cấp, lúc chiến đấu mặc dù không ngừng có người bị thương chết đi nhưng cũng khiến cho thú thoái hóa siêu cấp vết thương chồng chất, cuối cùng dưới tình thế lưỡng bại câu thương, thú thoái hóa siêu cấp hốt hoảng chạy trốn, rơi vào cạm bẫy mà người sống sót đã sớm bố trí tốt, rốt cuộc đi tong một mạng.
Đây là một trận chiến lấy yếu thắng mạnh giữa người và thú điển hình. Lúc ấy Thượng Ất chứng kiến toàn bộ quá trình, cuối cùng được lợi rất nhiều. Thế giới này sinh vật đông đảo, trên thú thoái hóa siêu cấp có sinh vật vương cấp, mà trên sinh vật vương cấp còn có sinh vật truyền thuyết cấp và thể sinh mệnh tối cao, ai cũng không thể đảm bảo mỗi lần đều có thể dùng phương thức chiến đấu áp chế để kết thúc. Cho nên, việc có phương thức chiến đấu phù hợp rất quan trọng.
Tay chân của Lợi Hổ đông đúc, thực lực cũng phi thường dũng mãnh, đối với Thượng Ất mà nói, chẳng khác gì con thú thoái hóa siêu cấp kia, không thể một hơi nuốt trọn được. Điều Thượng Ất muốn làm chính là làm suy yếu đối thủ từng chút một, cuối cùng khiến đối thủ phải sợ hãi, khiến cho đối thủ phải sụp đổ!
Nghĩ đến đây, Thượng Ất nhìn về phía Bàn Tử đang ấp úng mãi chưa nói thành lời, cái tên này kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, không biết nên làm thế nào mới tốt, bắt cậu ta nghĩ kế, thật đúng là làm khó cho cậu ta.
“Bàn Tử, lát nữa cậu đi theo Văn Phỉ và Vương Phương trốn ở phía sau đội ngũ, nếu cảm thấy hơi không ổn, ví dụ như tê da đầu hay gì gì đó, liền lập tức mang hai cô ấy ra xe việt dã bên ngoài tòa nhà chờ. Điền Ba, Vương Cương, còn có An Tinh Vũ, ba người các anh mang theo vũ khí mai phục ở ba hướng đông nam và tây, lát nữa khai chiến với tay chân của Lợi Hổ không cần liều mạng, cố gắng hấp dẫn đối phương tách nhau ra, sau đó dẫn chúng đến phía bắc, cũng chính là chỗ của tôi, để tôi giải quyết bọn chúng!”
Thượng Ất sắp xếp đâu vào đấy, đông thời móc tất cả các mũi tên, cẩn thận bỏ vào hộp tên cột sau lưng. Động tác giơ tay nhấc chân vô cùng tiêu sái thoải mái, khiến cho đám người Vương Cương không tự chủ được mà cảm thán một câu:
“Thật là đẹp trai, bộ dáng của lão đại thật giống nhân vật chính trong một bộ phim truyền hình Mỹ, gọi là cái gì Green…”
“Green Arrow! Lúc ở Mỹ tôi thích xem nhất chính là bộ phim truyền hình khoa học viễn tưởng này, diễn viên đóng nhân vật chính trong phim Green Arrow tên là Stephen Amell, anh ấy chính là nam thần trong lòng tôi!” Văn Phỉ kêu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn tràn ngập vẻ sùng bái đối với thần tượng.
Bàn Tử thấy thế, không khỏi cười hắc hắc, thuận miệng hỏi: “Sao thế, chẳng lẽ lão đại cũng là nam thần trong lòng cô sao? Nhìn bộ dáng thường ngày của cô, luôn luôn dùng một vẻ mặt sợ sệt mà nhìn lão đại mà.”
“Không phải đâu, thật ra chú đẹp trai rất giống Green Arrow đấy, chẳng qua chú ấy luôn luôn đánh cái mông của người ta, lại còn…”
Văn Phỉ vụng trộm liếc nhìn Thượng Ất một cái, một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo liền đỏ ửng lên như có thể chảy ra nước. Từ khi ngoài ý muốn bị Thượng Ất đánh lén sau lưng, Văn Phỉ phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái. Những cảm thụ tê dại khác thường trong cơ thể cô chẳng những không biến mất, ngược lại càng lại gần Thượng Ất lại càng thêm mãnh liệt. Văn Phỉ thậm chí hoài nghi, nếu như Thượng Ất lại đánh mông cô trước đám đông, cô cũng sẽ toàn thân run rẩy mà ngất đi.
Văn Phỉ không rõ loại phản ứng này có bình thường không, cô chỉ cảm giác rõ ràng rằng, dưới sự tiếp xúc gần gũi tứ chi của hai người, lực hấp dẫn của Thượng Ất đối với cô càng ngày càng mãnh liệt. Văn Phỉ thậm chí còn nảy sinh ra một ý nghĩ, cô cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày, cô tự mình cam tâm tình nguyện để đối phương ăn sống.
Đúng vậy, chính là ăn sống, mà không phải là cái loại “ăn” kiểu đại thúc dụ dỗ tiểu loli lên giường kia! Loại cảm giác quái dị này khiến Văn Phỉ rất mê hoặc, cũng rất sợ hãi, cho nên lúc này Văn Phỉ có thể trốn thật xa liền trốn thật xa, chỉ là có đôi lúc xúc động mà quên mất, sẽ kìm lòng không được mà đi đến trước mặt Thượng Ất, ôm cánh tay Thượng Ất mà nũng nịu kêu: “Chú đẹp trai”.
“Thượng Ất, anh đây là muốn dùng cung tên để xử lý đám tay chân của Lợi Hổ sao? Số lượng tên của anh cũng không đủ đi?”
Nhìn thấy Thượng Ất móc ra cây cung, trong nháy mắt, Điền Ba liền đoán ra ý đồ của Thượng Ất. Thượng Ất muốn dùng nỏ lưỡi gân có khoảng cách bắn kinh khủng, ám sát từng đối thủ từ đằng xa. Đây là một kế hoạch không tệ, nhưng vấn đề là trong tay Thượng Ất chỉ có 30, 40 mũi tên, làm sao có thể đối phó với mấy trăm tay chân của Lợi Hổ được?
“Không sao, muốn thắng được Lợi Hổ không nhất định phải giết chết tất cả bọn họ, bạo lực chỉ là thủ đoạn phụ mà thôi, đòn sát thủ chân chính chính là ông ta!” Thượng Ất nhàn nhạt giải thích, tùy ý chỉ Triệu Khiêm, trên mặt Triệu Khiêm lập tức lộ vẻ kinh ngạc, do dự nói: “Thượng Ất tiên sinh, anh nói muốn để cho một lão già như tôi đi chiến đấu? Không phải là tôi không dám, chỉ là cái tay chân lẩm cẩm của tôi đây…”
“Không nói là để ông chiến đấu, theo sát tôi, chờ lát nữa ông sẽ biết.” Thượng Ất nhẹ nhàng vung tay lên, ra hiệu Triệu Khiêm không cần lo lắng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~•••
Ánh sáng chói mắt, côn trùng không biết tên đậu trên cây phát ra từng tiếng kêu to, trong cái nóng nực của buổi chiều mùa hè, nghe mà càng thêm nóng bức bực bội.
Tại trung tâm của Gia viên Mỹ Hảo, mấy trăm tên tay chân mang vẻ mặt khác nhau đang tụ tập cùng một chỗ. Bọn hắn vũ trang đầy đủ, trong tay cầm các loại vũ khí làm cho lòng người run sợ, trong đó bên trên một số vũ khí còn che kín vết máu màu đỏ sậm, khiến cho người cầm nhìn càng lộ vẻ dữ tợn và kinh khủng.
“Mọi người nghe đây, có một nhóm người đi vào khu dân cư, những người này đã đả thương đội trưởng Carrie, cũng giết mười anh em của chúng ta. Hiện tại tôi cần mọi người giúp tôi tìm ra bọn chúng, nhớ kỹ, tôi muốn chúng còn sống, tôi phải dùng phương thức tàn nhẫn nhất để kết thúc sinh mệnh của bọn chúng, để cúng tế cho những anh em đã chết của chúng ta!”
Đứng ở chỗ cao, trên mặt Lợi Hổ mang theo vẻ thê lương, giơ cao một cây súng săn hai ống cải tiến, ra sức kêu gọi.
“Hổ Gia ông yên tâm, có anh em chúng tôi ở đây, coi như những người kia biến thành côn trùng, chúng tôi cũng có thể đem bọn chúng bắt tới, mặc ngài xử trí!”
Quần chúng xúc động, lời nói của Lợi Hổ còn chưa dứt, trong đám người liền bộc phát một trận tiếng gầm rú. Giống như dã thú phẫn nộ, những người đàn ông cao lớn vạm vỡ nghe được có người dám can đảm khiêu khích căn cứ Vinh Diệu, đều hận không thể lập tức lao ra tìm kẻ thù xé thành mảnh nhỏ.
Chẳng qua có một số người có biểu hiện rất bình tĩnh, lời nói tràn ngập tình cảm của Lợi Hổ cũng không khiến nét mặt của bọn hắn có quá nhiều cảm xúc, chỉ là bên trong ánh mắt hoặc ít hoặc nhiều để lộ ra một chút khát vọng và nhiệt huyết. Những người này chính là đoàn chiến sĩ Vinh Diệu tay chân của Lợi Hổ, tức là những người tiến hóa sau khi dùng thuốc kích hoạt khiến cơ thể xảy ra biến hóa thần kỳ!