Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 115: Kế hoạch lớn dựng nước




     “Khụ khụ, hóa ra là một vị nữ anh hùng, Triệu mỗ bị kẻ gian hãm hại, hãm sâu vào nơi ô uế không thể đứng dậy bái kiến được, mong nữ anh hùng rộng lòng tha thứ. Chẳng qua hôm nay cô và tôi có duyên gặp gỡ, không biết có thể đưa tay giúp đỡ một chút hay không, lão già này nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, dốc lòng báo đáp, bẩm báo toàn bộ tinh hoa trong lý tưởng thành lập quốc gia xã hội chủ nghĩa, cùng nắm tay nhau bàn bạc về kế hoạch lớn dựng nước, thế nào?”

Triệu Khiêm gật gù, đắc ý nói, bày ra một bộ dáng dõng dạc, bộ dáng buồn cười đến mức khiến Văn Phỉ cười khanh khách một trận, không tự chủ được lắc lư cánh tay Thượng Ất, nói với Thượng Ất: “Chú đẹp trai, ông già này nói đùa thật là vui, không bằng cứu lão đi.”

“Cứu lão? Cô nhìn lão một thân đầy mùi hôi thối kia, cô chắc chắn sẽ không ra tay cứu lão, đến lúc đó còn không phải là bắt tôi đi cứu sao?” Vương Cương tức giận trừng Văn Phỉ một cái, sau đó dùng ngữ khí cung kính nói với Thượng Ất:

“Lão đại Thượng Ất, theo em thì chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, lão già này đang nói xằng nói bậy, nói không chừng chính là một bệnh nhân tâm thần, không đáng phải lãng phí thời gian vì lão đâu.”

“Chờ một chút, tôi còn vài lời muốn hỏi lão.” Thượng Ất khoát khoát tay, từ chối cho ý kiến đối với đề nghị của Văn Phỉ và Vương Cương, đi đến trước mặt Triệu Khiêm, nhẹ giọng hỏi: “Triệu Khiêm, tôi hỏi ông, ông cảm thấy trong tận thế, con người phải tổ chức loại cộng đồng nào thì mới có thể tồn tại lâu dài? Chế độ bộ lạc? Chế độ chiếm hữu nô lệ? Hay là chế độ thống trị quân quyền?”

“Đương nhiên chính là chế độ xã hội chủ nghĩa lý tưởng rồi!” Nhắc đến hình thức tồn tại của xã hội, hai mắt Triệu Khiêm tỏa sáng, dùng ngữ khí kích động nói: “Người trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ của anh xem ra cũng là người có mấy năm đọc sách, hẳn anh đã nghe nói đến một triết gia phương Tây nổi tiếng ở thế kỷ trước, quốc gia lý tưởng của Owen chứ!”

“Lão Triệu, nhanh nói trọng điểm, lão đại Thượng Ất của bọn tôi còn đang bận đấy!” Nhìn thấy Triệu Khiêm lại quen thói khoe khoang tri thức, Bàn Tử đi lên một bước dùng chân đá lên đầu Triệu Khiêm một cái, ra hiệu cho Triệu Khiêm đừng có nhắm nước đục mà thả câu.

“Bàn Tử chết bầm, đừng có đá mặt của tôi. Hừ, những người trẻ tuổi các người chẳng biết kính già yêu trẻ gì cả. Quốc gia lý tưởng Owen trong lịch sử của loài người là quốc gia duy nhất thành công tạo nên xã hội chủ nghĩa, tại quốc gia này, tất cả mọi người đều phải làm việc, và tất cả mọi người đều được hưởng thụ, phân phối dựa theo khối lượng làm được và theo nhu cầu. Chẳng qua cuối cùng Owen lại thất bại bởi vì ở thời đại của ông, chủ nghĩa tư bản đã chiếm cứ lòng người một cách vững chắc rồi, xã hội chủ nghĩa không có cách nào có thể đơm hoa kết trái trên mảnh đất bị ô nhiễm bởi tiền tài và lợi ích do chủ nghĩa tư bản gây ra được. Nhưng mà…”

Triệu Khiêm nói, lão ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trong ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng cuồng nhiệt và cố chấp, dùng ngữ khí kiên định, nói:

“Nhưng mà bây giờ là tận thế, bất kỳ hình thức xã hội nào cũng đã trở thành quá khứ, dưới chân chúng ta là một mảnh đất tự do, hoa của xã hội chủ nghĩa nhất định sẽ nở rộ, tỏa mùi hương tràn ngập cả mảnh đất này!”

“Đừng có xàm xí nữa đi, chưa nói đến mùi hương tự do, tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối rồi. Lão Triệu, tôi nói ông, tuổi đã cao thì nên đi tìm một chỗ ẩn nấp để vượt qua quãng đời còn lại là được rồi, sao lại cứ phải đối nghịch với cái tên Lợi Hổ kia, có phải là ông bị bệnh tâm thần không hả?”

Bàn Tử tức giận trừng mắt liếc Triệu Khiêm một cái, lại nhìn trộm về phía Thượng Ất, trong lòng thấp thỏm bất an. Cái lão Triệu Khiêm này nói bậy bạ một hồi, có trời mới biết Thượng Ất nghe xong sẽ có ý tưởng gì. Lỡ mà chọc giận Thượng Ất, rồi hắn giận chó đánh mèo lên mình, Bàn Tử mình đây thật là khóc hết nước mắt.

“Bàn Tử, trước tiên đừng nói gì cả, Triệu Khiêm, tôi hỏi ông, nếu như tôi cung cấp mọi thứ mà ông muốn, bao gồm vật tư, sức người, võ lực, an toàn…Ông có khẳng định rằng ông có thể thành lập cho tôi một quốc gia xã hội chủ nghĩa lý tưởng không?” Thượng Ất ra hiệu cho Bàn Tử không cần nói, hai con ngươi lấp lóe ánh tinh quang, trong giọng nói mang theo vẻ tự tin và thong dong, chậm rãi đợi Triệu Khiêm trả lời.

“Người trẻ tuổi…Thượng Ất tiên sinh, anh xác định anh không nói đùa? Anh thật sự có thể cung cấp cho tôi những thứ kia, đồng thời giúp tôi thành lập quốc gia xã hội chủ nghĩa lý tưởng sao?”

Triệu Khiêm thật sự kinh ngạc, tia cuồng vọng trong giọng nói cũng biến mất hầu như không còn. Lão đột nhiên ý thức được người trẻ tuổi trước mặt dường như muốn làm thật, cơ hội mà lão vẫn luôn một mực chờ đợi cứ đột nhiên xuất hiện như vậy, ngoài ý muốn đến mức khiến Triệu Khiêm nhất thời có vọng tưởng về tương lai.

“Không phải là giúp ông dựng nước mà là ông giúp tôi dựng nước…Nói chính xác là, giúp con trai tôi dựng nước!”

Thượng Ất nhẹ nhàng nói, trong ánh mắt thỉnh thoảng lóe ra một tia sắc bén và tự tin. Không sai, Thượng Ất cũng không nói đùa. Sau khi sống lại, Thượng Ất vẫn luôn một mực suy nghĩ đến một vấn đề, trong tương lai, lúc thực lực của hắn mạnh hơn, số người sống sót đi theo hắn cũng sẽ càng nhiều, hắn sẽ sắp xếp cuộc sống cho con trai Thượng Nhạc Nhạc của hắn như thế nào đây.

Dựa vào dâm uy của Thượng Ất, trở thành một vị vua tận thế đời thứ hai, bóc lột dân chúng và làm nhục phụ nữ sao? Hay là trốn ở một nơi nước non hữu tình nào đó, vượt qua quãng đời còn lại tại nơi bí mật không vướng bận bụi trần? , Hay là dưới sự hun đúc máu tanh trong tận thế đen tối, trở thành một lãnh chúa tàn bạo, tâm lý vặn vẹo, không hiểu cái gì là hạnh phúc?

Thượng Ất tuyệt đối không cho phép con trai của hắn biến thành đứa trẻ phải trải qua thời đại rối ren như vậy, Thượng Nhạc Nhạc nhất định phải trải qua một cuộc sống bình yên, an bình, hạnh phúc như bao đứa trẻ khác. Hắn muốn con của hắn được có một tuổi thơ hoàn chỉnh cũng như là một thiếu niên được lớn lên trong hoàn cảnh không có thú thoái hóa, không có người thoái hóa, cũng như không có dị năng giả.

Đây là thứ mà Thượng Nhạc Nhạc nên có, cũng là một tham vọng của một người cha yêu thương con trai…Hôm nay, Thượng Ất gặp Triệu Khiêm, hắn lập tức bị sự miêu tả về quốc gia xã hội chủ nghĩa lý tưởng của Triệu Khiêm hấp dẫn, dáng vẻ của nó rất thích hợp với quốc gia mà hắn phác họa dành cho con trai mình, điều kiện tiên quyết là Triệu Khiêm có năng lực và tự tin có thể làm được.

Thượng Ất nhàn nhạt nhìn qua Triệu Khiêm, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Triệu Khiêm. Triệu Khiêm cũng không biết, chữ đầu tiên mà lão nói ra, đã trực tiếp quyết định sinh tử của lão.

“Được, Triệu Khiêm tôi đồng ý với anh, lúc còn sống nhất định sẽ giúp anh thành lập một quốc gia xã hội chủ nghĩa lý tưởng!”

Ánh mặt trời gay gắt, nóng bỏng như lửa.

Nhìn Triệu Khiêm dùng từng chai nước khoáng quý giá để tắm, khóe miệng Bàn Tử không tự chủ được mà co quắp, cảm khái thế sự vô thường, thay đổi khôn lường. Cái lão già Triệu Khiêm này vậy mà thật sự dựa vào ba tấc lưỡi, thành công thuyết phục được Thượng Ất, trong nháy mắt liền trở thành đồng đội của Bàn Tử cậu. Trước mắt, đám người bọn họ dưới sự dẫn đầu của Thượng Ất, ngang nhiên đường hoàng đi đến tòa nhà của Lợi Hổ.

“Lão đại, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên nghiên cứu sách lược tấn công một chút đi. Theo tôi biết, trong tay Lợi Hổ có chừng 20 khẩu súng, hơn 200 thuộc hạ có thân thủ mạnh mẽ, tiểu lâu la lại càng nhiều không đếm xuể. Cứ vậy mà xông thẳng vào, tôi sợ chúng ta sẽ phải chịu thiệt thòi đó.”

Bàn Tử vừa nói vừa dùng tay gạt đi mồ hôi trên tóc, dường như còn chưa từ bỏ ý định khuyên lơn Thượng Ất. Mặc dù Thượng Ất rất lợi hại nhưng cũng không có khả năng chiến thắng nhiều người cùng một lúc như vậy, lấy tư thái hiện tại để trực tiếp đón địch, mặc dù lộ vẻ rất ngầu nhưng trên thực tế quả thật có chút ngốc nghếch.

Đương nhiên Bàn Tử chỉ dám âm thầm oán trách một chút, cậu ta cũng không dám nói ra miệng, vả lại cũng không phải cậu ta hoàn toàn không có lòng tin đối với Thượng Ất. Thông qua thời gian ngắn ngủi đi theo, Bàn Tử phát hiện Thượng Ất không phải là giả bộ làm ra dáng vẻ lạnh lùng mà là thật sự rất ngầu, rất mạnh.

Ví dụ như trên đường đi đến đây, dưới nhiệt độ trong không khí lên đến bốn mươi lăm độ, tất cả mọi người đều mệt như cờ hó, toàn thân cơ hồ đều ướt đẫm mồ hôi. Nhưng mà Thượng Ất thì sao, toàn thân sảng khoái, trên trán hay chóp mũi đều không có một chút mồ hôi nào, toàn bộ hành trình đều bảo trì bộ dáng nam thần thanh lãng dồi dào năng lượng, thật khiến cho người ta ghen tỵ muốn chết.

Bàn Tử nhìn Thượng Ất, không tự chủ được mà suy đoán, cái con hàng Thượng Ất này sẽ không phải là người ngoài hành tinh chứ?