"Lão Triệu sao? Chẳng phải ông đã bị Lợi Hổ giết chết rồi sao? Tại sao lại còn sống?" Tên mập cố dụi mắt, không dám tin tưởng mà nhìn ông lão hơn sáu mươi tuổi có tóc hoa râm này.
Ông lão tên là Triệu Khiêm, cũng là dân cư trong Mỹ Hảo Gia Viên. Thế nhưng khác với tên mập không có tiếng tăm gì, trước khi tận thế, Triệu Khiêm cũng là một tên điên nổi tiếng trong khu này. Ông lão này lúc trước có bằng giáo sư đầu ngành của trường xã hội thủ đô, cũng đã từng làm một thí nghiệm "Quốc gia cùng hưởng mang chủ nghĩa lý tưởng" tại khu vực này.
Đầu tiên, Triệu Khiêm sử dụng thân phận giáo sư của mình, đã lừa gạt thành công một khu công nghiệp nhỏ, dùng số tiền rất ít để thuê cả khu đó trong nửa năm. Sau đó, Triệu Khiêm đi từng nhà một, dùng lý do là ông sẽ tổ chức một buổi tọa đàm miễn phí về chủ đề thanh niên lập nghiệp, làm cho hơn nửa người của khu dân cư từ 20 tới 40 tuổi đi tới khu công nghiệp. Sau đó, ông ta dùng lời nói dụ dỗ mấy trăm người này về "Quốc gia cùng hưởng mang chủ nghĩa lý tưởng" của ông ta.
Triệu Khiêm tuyên bố, ông ta sẽ thành lập một "quốc gia lý tưởng" tại trong khu công nghiệp này, với nguyên tắc "tài sản chung, cùng hưởng, không có hôn nhân, tôn giáo, chính trị ràng buộc." Trong "quốc gia" này, tất cả tài sản của các thành viên đều cùng hưởng, mọi người đều lao động cùng nhau, làm bằng tất cả năng lực của mình, thức ăn và đồ dùng sẽ được phân phối theo nhu cầu, cũng không tồn tại quan hệ vợ chồng, vợ chồng đều chung nhau.
Đương nhiên, khi ra khỏi khu công nghiệp này thì mọi người sẽ trở lại bình thường. Cảnh sát vẫn bắt trộm, giáo viên vẫn đi dạy, bác sĩ vẫn khám bệnh... Nói tóm lại, sau khi rời khỏi "quốc gia lý tưởng" của Triệu Khiêm thì mọi người sẽ bình thường trở lại. Thế nhưng khi tới quốc gia này thì chủ nghĩa lý tưởng mới là tất cả, mọi người sẽ hưởng thụ một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Một viên đá tạo nên ngàn cơn sóng... Đề nghị điên cuồng của Triệu Khiêm làm cho chủ xí nghiệp cũ của khu công nghiệp này kinh ngạc tới ngây người. Càng điên cuồng hơn chính là, ngay lúc đó cũng có người mang tất cả tài sản của mình ra để ủng hộ Triệu Khiêm. Những người này rất mong chờ cuộc sống "cùng hưởng" mà Triệu Khiêm miêu tả, cũng tự nguyện giúp Triệu Khiêm "mở rộng lãnh thổ".
Thế nhưng cũng không có tác dụng gì... Sau ba ngày, Triệu Khiêm bị cảnh sát tóm vào đồn, với tội danh là nhiễu loạn trật tự cộng đồng, lừa gạt và thành lập tà giáo. Sau đó chuyện này bị các nhà báo đưa tin, cuối cùng Triệu Khiêm bởi vì không đủ chứng cứ và không có người bị hại báo cáo mà được thả. Thí nghiệm "quốc gia cùng hưởng" cũng im lặng đi, kết thúc cuộc đời quá ngắn ngủi của nó.
Từ đó trở đi, tên mập Hoa Đa Tình cũng nhớ kỹ lão Triệu Khiêm này. Mỗi khi nhìn lão già điên cuồng này, tên mập đều dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn, cũng ảo tưởng mình được sống trong quốc gia không có luật pháp, chung vợ chung chồng.
Sau đó tận thế xuất hiện, tên mập bởi vì sức chiến đấu quá rác rưởi đã trở thành kẻ ở tầng dưới thấp nhất trong chuỗi thức ăn, Triệu Khiêm lại một lần nữa lóe sáng mà đăng tràng, bằng một cách mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Lợi Hổ khống chế toàn bộ khu dân cư, Triệu Khiêm đứng trước toàn bộ nhóm các ông già và bà lão, đầu tiên là dùng các lời chửi mắng Lợi Hổ ác độc và hung tàn, sau đó lợi dụng việc Lợi Hổ không chú ý, dẫn đầu một đám người già đánh ngất xỉu bảo vệ trông coi vật tư, cướp hơn nửa vật tư đưa vào trong khu công nghiệp, cũng dùng chiếc loa phóng thanh thông báo chính thức thành lập "Quốc gia lý tưởng cùng hưởng".
Hiệu quả tuyên truyền rất kinh người, người sống sót thi nhau chạy tới, chia đều tất cả vật tư mà Lợi Hổ thu thập rất vất vả.
Mà kết quả lại càng kinh người hơn, sau khi Lợi Hổ tới, giết chết hơn bốn mươi người "phản loạn" bên cạnh Triệu Khiêm, sau đó vứt Triệu Khiêm vào hố rác, sau đó đóng nắp lại và đóng đinh nơi đó.
Cứ như vậy, trò cười phải nói là kinh điển này chính thức khép lại. Từ đó trở đi, tên mập này vẫn chưa thấy Triệu Khiêm lần nào, thật không ngờ rằng hôm nay cậu lại thấy được ông lão này bò ra từ ao người chết, mà vẫn còn sống tốt nữa chứ, thật sự là dọa sợ tên mập này.
"Đương nhiên là ta chưa chết, chuyện lớn chưa thành, làm sao có thể chết được?" Triệu Khiêm dựa vào một thi thể thối rữa, sắc mặt xuất hiện sự khinh bỉ: "Thành lập quốc gia cùng hưởng là giấc mơ lớn nhất cuộc đời ta, tên ngu ngốc Lợi Hổ kia rõ ràng là tầm nhìn hạn hẹp, rõ ràng là có cơ hội trở thành người thành lập quốc gia cùng hưởng đầu tiên trong lịch sử loài người, cũng có thể ghi danh trong sử sách, để cho đời đời con cháu biết tới, thế nhưng mà hắn ta lại từ bỏ. Ta không thể chết được, ta sẽ thực hiện ước mơ của ta. Khụ khụ, ê mập, giúp ta ra ngoài, sau đó chúng ta sẽ nghiên cứu cách thành lập quốc gia cùng hưởng."
Triệu Khiêm vừa nói vừa duỗi tay ra, ra hiệu tên mập kéo ông ta ra. Sắc mặt của tên mập hơi khó coi, thuận miệng từ chối: "Điều này... Thầy Triệu, em còn có việc, lần sau lại nói chuyện nha."
"Mẹ nó, tên mập chết bầm, mày đúng là thấy chết không cứu sao? Các người đều bắt nạt ông già này, không có kẻ nào là người tốt cả. Thật sự là đạo đức suy đồi, vạn vật tàn lụi, thói đời hủy hoại! Ông già ta nguyền rủa mày mập tới mức không nhìn thấy "thằng nhỏ"! Cứu mạng, người nào tới đây nhanh, bắt tên mập chết bầm này lại, nó đang định cướp phụ nữ của Lợi Hổ nha!"
Khi thấy tên mập không để ý tới ông thì Triệu Khiêm đột nhiên hét lớn. Trong lòng của ông cũng rõ ràng, nơi này là nơi Lợi Hổ vứt xác người chết, bình thường chắc chắn không có ai tới. Nếu tên mập này không cứu thì ông chắc chắn bị chết trong đống này.
Chỉ một mình bị chết không bằng cả nhóm cùng chết, Triệu Khiêm cũng độc ác, hô lớn để bảo vệ ở xung quanh nghe thấy. Tên mập nghe thấy thì sắc mặt tái nhợt. Người sống sót trong Mỹ Hảo Gia Viên đều biết, Lợi Hổ khó chịu nhất chính là để người phụ nữ của mình thông đồng với kẻ khác. Nếu thật sự có người nghe được tiếng kêu của lão già này thì Lợi Hổ chắc chắn sẽ giết chết mình, xé xác mình ra cho Khoai Sọ khổng lồ làm chất dinh dưỡng.
"Mẹ nó, lão già chết tiệt câm mồm! Ông đây có thù với ông sao, tại sao ông lại muốn hại tôi?" Tên mập đi tới cạnh Triệu Khiêm, nói nhỏ: "Lão già, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, phía sau tôi có một tên ác độc, một mình hắn đã xử lý một tiểu đội của Lợi Hổ. Ông biết Carrie sao? Chính là nữ chiến sĩ mạnh nhất của Lợi Hổ đó, thế mà vẫn bị hắn hủy một cánh tay, bây giờ còn sống hay chết còn chưa biết đâu. Nếu ông muốn sống thì ông hãy cầu xin hắn đi, tốt nhất là nói ra giá trị của ông, chưa chắc tên đó sẽ cứu ông ra đó."
"Thật sao? Người kia ở đâu? Này, người anh hùng đối đầu với Lợi Hổ kia, anh hãy tới đây, tôi có việc muốn nhờ, không biết anh có thể... Khụ khụ khụ!"
Giọng nói của ông ta mang nét nho nhã, Triệu Khiêm còn cố gắng tạo ra khí chất văn nhân cổ, thế nhưng đúng lúc này, có một con quạ bay ngang qua đầu lão, sau đó có một bãi phân chim đúng lúc rơi vào mồm lão, làm câu sau của lão cũng không thể nói ra khỏi miệng.
"Ha ha ha, thú vị nha! Các người mau nhìn xem, ông già kia nuốt phân chim, còn không nhổ ra luôn. Lão già, mùi vị phân chim như thế nào? Ăn có ngon hay không? Ha ha ha!"
Văn Phỉ rất thích thú mà nhìn cảnh này, không tự chủ được còn vỗ tay khen hay. Bọn người Vương Cương, An Tinh Vũ thì cũng yên lặng mà nhìn Triệu Khiêm, rất thông cảm với lão già xui xẻo này. Có lẽ lão già này lúc trẻ hại đời rất nhiều cô gái nên về già mới xui xẻo như vậy, xem ra làm người nên làm chuyện tốt, khi về già thì ra đi mới thanh thản được.