Khi đứng dưới ánh mặt trời chói chang, Lợi Hổ được một chậu nước mát lạnh dội từ đầu tới chân, còn chưa kịp rên lên sảng khoái thì có bốn, năm cơ thể trắng bóc đã áp sát lại gần, dùng nơi mềm mại nhất của cơ thể đã được thấm ướt bởi rượu nho đắt tiền lau khắp người của Lợi Hổ.
Khi mấy người phụ nữ này bò trước người Lợi Hổ mà lung lay đầu của mình thì Lợi Hổ cũng không thể kiềm chế được nữa, tóm lấy phần gáy của một người rồi ưỡn người về phía trước, trong nháy mắt một cảm xúc thăng hoa đã xuất hiện trong lòng ông.
Quyền lợi, địa vị, tiền tài, phụ nữ, sinh hoạt xa hoa như các bậc vua chúa... Hai mắt Lợi Hổ nửa mở nửa khép, nhìn lên bầu trời, hơi mịt mờ và cũng hơi buồn bã. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Lợi Hổ cảm thấy mình đang sống trong giấc mộng đẹp vậy, một cuộc sống mà mình vẫn luôn mơ ước bỗng nhiên được thực hiện.
Lúc này, dáng người của Lợi Hổ rất mạnh khỏe, phần mỡ thừa của chiếc bụng bia đã biến mất gần hết, chỗ hói trên đầu cũng đã được thay thế bởi bộ tóc đen nhánh và rậm rạp. Nếu có người quen biết Lợi Hổ từ trước mà nhìn thấy thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.
Chỉ trong vài ngày, một người đàn ông trung tuổi có bụng bia biến thành một người đàn ông trẻ khoảng ba mươi tuổi. Không chỉ vậy, bởi vì lúc trước tình dục quá độ mà thằng nhỏ không thể chào cờ được mà lúc này, thằng nhỏ đã vươn mình hùng dũng đứng dậy, thỉnh thoảng lại chạm vào đôi môi đỏ mọng của mấy người phụ nữ trước mặt này, giống như đang tìm một nơi thoải mái nhất vậy.
Thế nhưng Lợi Hổ lại không chú ý lắm, sắc mặt vẫn ngơ ngẩn, trong lòng thì lại lo lắng không yên... Chuyện này là sao? Tại sao mình lại có thể hưởng thụ được những điều này? Chỉ bởi vì mình may mắn, có được một nhóm thuốc kích hoạt, dựa vào số thuốc này mà chiêu mộ một đám đàn em mạnh mẽ, như vậy mới có thể xưng bá trong khu nhà này sao?
Không! Không đơn giản như vậy!
Bỗng nhiên, tốc độ đẩy của eo lưng ông tăng nhanh, sau đó có một dòng nước ấm bắn vào trong miệng của một người phụ nữ, cũng mang theo tia ngơ ngác cuối cùng trong đầu Lợi Hổ.
Một tuần trước, khi Lợi Hổ biết được tin tức do Hoàng Long đưa ra, khi tên Thượng Ất vay năm trăm vạn thì hắn cũng không đi mua bất động sản tại thủ đô mà lại dùng số tiền lớn này mua số lượng lớn thức ăn và thuốc men.
Sau khi biết tin tức này thì phản ứng đầu tiên của Lợi Hổ là mình đã bị lừa, thế nhưng khi ông tỉnh táo lại, phân tích tỉ mỉ chuyện này từ đầu. Cuối cùng, ông làm ra một quyết định mà bây giờ ông vẫn cảm thấy là đúng đó là... đi tới thủ đô, cướp đi một số lượng lớn thuốc kích hoạt của Thượng Ất.
Sau đó tận thế xảy ra, Lợi Hổ dựa vào thuốc kích hoạt và thủ đoạn nắm bắt tâm lý của mình nên ông đã tụ tập được rất nhiều người sống sót nguyện trung thành với mình, ông chỉ dùng hai ngày cũng đã có thể chiếm được khu nhà Mỹ Hảo Gia Viên.
Phụ nữ, thức ăn, vũ khí và các loại vật liệu liên tục được đưa tới tay Lợi Hổ, mỗi ngày đều có tin tức tốt truyền về, đàn em đều mạnh dần lên. Số lượng người phản kháng Lợi Hổ cũng càng ngày càng ít, đa phần đàn ông đều thần phục Lợi Hổ.
Nhân cơ hội này, Lợi Hổ tuyên bố, chính thức thành lập căn cứ của chính mình - Căn cứ Chiến sĩ quang vinh. Ông cũng tuyên bố ra ngoài rằng, những người mà tự nguyện làm việc cho ông đều sẽ có được thuốc kích hoạt quý giá, cũng có cơ hội trở thành thành viên của Đoàn chiến sĩ quang vinh. Những chiến sĩ và người nhà của họ đều được ưu tiên sử dụng mọi vật tư của căn cứ. Còn kẻ dám chống lại ông thì Lợi Hổ cũng sẽ phơi xác chúng trong một ngày mà không do dự chút nào.
Sau đó, Lợi Hổ tổ chức một nhóm chiến sĩ mạnh mẽ nhất của Đoàn để dọn dẹp sạch sẽ số cây cối phát triển quá tốt xung quanh khu vực này. Sau khi bỏ lại mấy chục xác chết thì Lợi Hổ cũng đã dọn dẹp được hết số thực vật này, mà số sinh vật thoái hóa ẩn giấu trong đó cũng không thoát khỏi kết cục là bị diệt sạch.
Trong lúc này, một đàn em của Lợi Hổ cũng tình cờ phát hiện một loại khoai sọ khổng lồ có mùi hôi thối, cũng thí nghiệm cấy ghép nó tới cửa lớn của căn cứ. Thật không ngờ hiệu quả cũng rất tốt, tất cả thú thoái hóa đều biến mất không thấy đâu cả, điều này làm cho dân cư trong căn cứ cảm giác rất an toàn...
Nói tóm lại, Lợi Hổ quản lý căn cứ này rất tốt. Những quy định của ông không chỉ làm khu căn cứ này an toàn hơn mà còn làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy có hi vọng. Coi như là tỉnh trưởng hay thị trưởng đều chưa chắc làm được tốt như Lợi Hổ, càng đừng nghĩ tới việc xây dựng một căn cứ siêu cấp.
Thế nhưng Lợi Hổ cũng không yên tâm, bởi vì ông không biết phương hướng phát triển của căn cứ này là như thế nào nữa.
Lựa chọn tốt nhất bây giờ đó là phòng thủ tốt tại căn cứ này, thế nhưng đồ ăn và vũ khí đều sẽ cạn dần, sinh vật thoái hóa cũng thường xuyên quấy rối làm Lợi Hổ không thể không tính toán bước phát triển kế tiếp của căn cứ.
Ông nghĩ tới Thượng Ất... Tới bây giờ Lợi Hổ cũng không thể nào hiểu được, tại sao Thượng Ất - một thầy giáo bình thường lại có thể chạy tới thủ đô, dùng mọi cách để cướp được số thuốc kích hoạt kia. Ông càng không hiểu, tại sao vệ sĩ Hoàng Long luôn trung thành với mình lại có thể từ bỏ ông mà đi theo Thượng Ất. Còn có đôi nam nữ mà hôm qua ông bắt được kia, bọn họ mặc dù rất sợ hãi nhưng lại luôn tin tưởng rằng Thượng Ất sẽ tới cứu được bọn họ.
Lợi Hổ biết, ông phải gặp được Thượng Ất, bởi vì thành quả của ông muốn tiếp tục giữ lại và phát triển thì ông phải biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra. Còn Thượng Ất có muốn nói hay không... Lợi Hổ cười một cách tự tin.
Phụ nữ? Thức ăn? Vũ khí? Hay là địa vị và quyền thế?
Chỉ cần Thượng Ất muốn thì Lợi Hổ có thể cho hắn mọi thứ. Lợi Hổ không phải là một kẻ có tầm nhìn hạn hẹp. Thậm chí, ông còn muốn trả lại số thuốc kích hoạt mà ông đã cướp lúc trước, chỉ bởi vì ông muốn biết bí mật đằng sau của tận thế. Ông phải tóm được cơ hội này, khi quyền lực của quốc gia biến mất, tiêu chuẩn đạo đức bị phá hủy, quân đội và luật pháp được xây dựng lại, ông phải tạo nên một thời đại thuộc về ông. Ông muốn xây dựng một quốc gia có tôn giáo, lấy cơ sở là Đoàn chiến sĩ quang vinh, muốn mọi thành viên trong tôn giáo có tư tưởng có thể chết vì ông mà cảm thấy vinh dự. Ông muốn làm vua của quốc gia này, ông muốn làm vua trong tận thế!
Lợi Hổ đẩy người phụ nữ trần truồng trước mặt ra, ông vẫn không mặc quần áo mà đi thẳng tới dãy nhà cao nhất trong khu vực này. Lợi Hổ đã cải tạo nơi đó thành cung điện của ông, nơi đó chuyên để những thứ có giá trị cao như là thuốc kích hoạt vậy.
Lúc này, Lợi Hổ muốn gặp hai người, hai người mà hôm qua bị đàn em của ông tóm được. Người nam tên là Hồ Hoa Dương, nữ tên là Vương Duyệt, hai người này đã nói rằng Thượng Ất sẽ tới cứu họ. Lợi Hổ muốn hỏi rõ ràng xem chuyện là như thế nào, nếu như có thể, ông cảm thấy có thể nói chuyện vui vẻ với bọn họ.
Thế nhưng đúng lúc này, một gã đàn em vội vàng chạy tới từ nơi xa, sau lưng gã là một người phụ nữ bị máu nhuộm đỏ, đang được đặt nằm trên cáng cứu thương mà chuyển tới trước mặt Lợi Hổ.
"Là... Đội trưởng Carrie? Chuyện gì đã xảy ra? A, cánh tay của cô ấy..." Lợi Hổ rất kinh ngạc khi nhìn thấy Carrie đang nằm trên cáng cứu thương, khi ông chú ý tới Carrie đã bị cụt một tay thì ông ta rất tức giận, gầm lên: "Là kẻ nào? Dám động vào người phụ nữ của tao, tao sẽ băm nát hắn ra cho chó ăn!"