Thượng Ất nhớ rõ ràng là trong không khí có một thể năng lượng rời rạc, gọi là phần tử năng lượng vi lượng! Cũng chính là thứ mà Bàn Tử gọi là —— vi trùng!
Chẳng lẽ việc Bàn Tử có thể dự đoán tương lai cũng là bởi vì cậu ta có thể cảm giác được một chút phần tử năng lượng này, cũng có thể phân tích thông tin trong những phần tử đó, từ đó sớm có thể dự đoán tương lai?
Thượng Ất híp mắt nhìn Bàn Tử, cố sức làm theo dáng vẻ mà Bàn Tử miêu tả, ý đồ muốn cảm thụ phần tử vi lượng trong không khí. Một phút trôi qua, trong không khí ngoại trừ mùi hôi thối của cây lưỡi quỷ khổng lồ ra, Thượng Ất không cảm nhận được bất kỳ thứ gì khác nữa. Thượng Ất bất đắc dĩ phải thừa nhận, đây lần đầu tiên hắn phải nếm thử mùi vị hoàn toàn thất bại.
“Năng lực dự đoán mà Bàn Tử vừa mới bộc lộ, cậu ta chỉ là dựa vào bản năng mà thu thập phần tử vi lượng trong không khí, hiệu quả dự đoán cũng còn xa mới đạt tới loại trình độ thần kỳ như ở kiếp trước. Cho nên mình cũng không cần sốt ruột, chờ sau khi chuyện ở gia viên Mỹ Hảo kết thúc, cho Bàn Tử dùng nhiều tinh hạch năng lượng một chút, không biết chừng năng lực của cậu ta sẽ nhanh chóng được nâng cao. Đến lúc đó mình lại tìm mấy nhân viên nghiên cứu khoa học đến đặc biệt quan sát nghiên cứu một phen, không chừng liền có thể tìm được phương pháp dung hợp gen dự đoán của Bàn Tử.”
Tự cổ vũ chính mình, Thượng Ất rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh. Giãy dụa năm năm trong kiếp trước, Thượng Ất đã sớm dưỡng thành thói quen xử sự không sợ hãi. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là giải quyết phiền phức ở gia viên Mỹ Hảo.
“Bàn Tử, cậu nói rất đúng, tôi đến đây là để tìm người. Một nam một nữ kia là người của tôi, tôi cần biết vị trí hiện tại của bọn họ. Dẫn tôi tới, yên tâm, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cậu.”
“Lão đại ơi, tôi khuyên anh vẫn là từ bỏ ý định cứu người đi, người mà Hổ Gia đã chọn trúng…Haizz, cho dù là thần tiên cũng không giành nổi đâu.” Nhắc tới Hổ Gia, trên mặt Bàn Tử lộ vẻ nghiêm túc, dùng ánh mắt phúc tạp quan sát Carrie đang co quắp trên mặt đất, sau khi cẩn thận từng chút một quan sát vài vòng, cậu ta tiến lại gần Thượng Ất, nói nhỏ: “Lão đại, người phụ nữ này tên là Carrie, là một chiến sĩ Vinh Diệu của Hổ Gia.”
“Chiến sĩ Vinh Diệu? Là cái quỷ gì chứ, có phải là Hổ Gia chơi trò chơi nhiều quá nên ngốc luôn rồi hả?” Vương Cương đứng một bên nhếch mép nói, mọi người đều biết “Vương giả Vinh Diệu” là một trò chơi trên điện thoại rất nổi tiếng trước khi tận thế xảy ra, cái ông Hổ Gia kia sẽ không phải là vì bị tưởng niệm quấy phá mà nghĩ ra một cái tên đần độn như vậy để đi dọa người chứ.
Bàn Tử Hoa Đa Tình tính tình rất tốt, giọng nói của Vương Cương đầy vẻ trào phúng nhưng cậu ta lại ngu ngơ cười một tiếng, nghiêm túc giải thích:
“Các anh không nên xem thường những chiến sĩ Vinh Diệu này, mỗi người bọn họ đều có thực lực mạnh không tưởng. Các anh cũng nhìn thấy rồi đấy, đội trưởng Carrie bắn súng chuẩn đến đáng sợ. Nhưng chỉ sợ các anh không tưởng tượng nổi, trước khi Hổ Gia cải tạo cô ta thành chiến sĩ Vinh Diệu, người phụ nữ này ngay cả băng đạn cũng không biết đổi.”
Cái gì? Chuyện này không có khả năng!
Lúc này đám người Vương Cương sợ đến ngây người, chỉ trong ngắn ngủi mấy ngày liền có thể tạo ra một chiến sĩ có kỹ thuật bắn súng cực kỳ chuẩn xác, đoán chừng chỉ có trong tiểu thuyết mới có thể nhìn thấy trường hợp này đi. Nhìn thấy đám người Vương Cương rõ ràng lộ vẻ không tin, Bàn Tử dường như đã sớm nghĩ đến sẽ như vậy, nói tiếp: “Các anh không cần nghi ngờ, chuyện này là sự thật. Vả lại thuộc hạ của Hổ Gia, chiến sĩ Vinh Diệu giống như Carrie cũng có ít nhất hơn 30 người, thuộc hạ là người người mặc dù có thực lực hơi yếu nhưng mà lại có hơn 200 người. Biết tôi vì sao lại ngăn cản mọi người chưa, chỉ bằng mấy người chúng ta mà muốn đi tìm Hổ Gia gây phiền phức…”
Bàn Tử muốn nói lại thôi, trên gương mặt béo tròn tràn đầy vẻ u sầu, ngũ quan tụ lại một chỗ giống như là một quả cà héo, nhìn vô cùng đáng thương. Thượng Ất nghe vậy, thoáng nhíu lông mày một cái, sau đó bên trong ánh mắt lộ vẻ giật mình, dường như nghĩ đến điều gì đó, nhẹ giọng hỏi Bàn Tử: “Bàn Tử, Hổ Gia mà cậu nói có phải là một người đàn ông họ Lợi, dáng người mập lùn, hơn bốn mươi tuổi phải không?”
“A, lão đại, anh biết Hổ Gia sao? Không sai, ông ta họ Lợi, Lợi trong lợi hại. Đậu xanh, hóa ra các người là người quen à. Sao anh không nói sớm, lại còn khiến tôi bị dọa đến…chờ một chút, lão đại, biểu tình này của anh là có ý gì, chẳng lẽ các người không phải là người quen, mà là…?”
Nhìn thấy vẻ mặt Thượng Ất không đúng, cái mặt bự của Bàn Tử lập tức biến thành mặt khóc, da đầu của cậu ta lại run lên lần nữa, một thứ dự cảm cực kỳ không ổn xông thẳng lên đầu, Bàn Tử nhìn chằm chằm đôi môi của Thượng Ất, sau đó chỉ nghe thấy Thượng Ất bình tĩnh nói ra một câu: “Năng lực dự đoán của cậu quả nhiên rất lợi hại, không sai, tôi quả thật có quen biết với Lợi Hổ, nhưng mà không phải là người quen, lại càng không phải là bạn bè…Tôi và ông ta là kẻ thù, là tử thù!”
“Đờ mờ…”
Bàn Tử thầm mắng trong lòng một tiếng, hai mắt trợn trắng suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ. Mặc dù cậu ta mở miệng gọi Thượng Ất một tiếng lão đại nhưng mà trong kế hoạch ban đầu của cậu ta không có cái người gọi là Thượng Ất này. Ý tưởng chân chính của Bàn Tử chính là nắm bắt tất cả cơ hội để chạy trốn.
Thật ra Bàn Tử cũng không nói thật, năng lực của cậu ta rất kỳ lạ, nếu như cậu ta có thể không để ý gì cả mà mê man cả ngày thì sẽ liền có thể dự đoán chuyện trong ba ngày sắp tới, cậu ta có thể gặp phải mối đe dọa đến mạng sống nào không.
Rất trùng hợp chính là, hôm qua Bàn Tử vừa mới tỉnh dậy từ cơn mê man. Kết quả của việc liều mạng dự đoán chính là, ngay trong một hay hai ngày này, trong gia viên Mỹ Hảo, hơn một ngàn người sống sót sẽ bởi vì xung đột mà chết đi ít nhất là một nửa.
Tỷ lệ tử vong 50% đó…Bàn Tử cảm thấy ở lại đây, đơn giản chính là hành vi ngu xuẩn nhất. Chẳng qua cậu ta không đoán ra, dưới sự thống trị mạnh mẽ của Lợi Hổ, là người nào có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy. Cho tới hôm nay, lúc thấy Thượng Ất hời hợt của xử lý mười mấy người, dùng một mũi tên bắn đứt cánh tay của một chiến sĩ Vinh Diệu, rốt cuộc Bàn Tử đã biết được nơi phát ra nguy hiểm rồi. Mẹ nó, cái tên Thượng Ất này chính là sao chổi hại chết mấy trăm mạng người, mà cậu ta sẽ lập tức bị hắn ta lôi đi gặp kẻ thù Lợi Hổ của hắn…Ông trời ơi, ông đây là muốn chơi chết Bàn Tử tôi sao?!
Sự việc có chút vượt quá dự kiến của Thượng Ất, hắn chẳng ngờ Hổ Gia kia lại chính là Lợi Hổ, vả lại chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà ông ta đã lôi kéo được một đám lớn thuộc hạ mạnh mẽ.
Chẳng qua nghĩ lại, Thượng Ất cũng thoải mái lại. Xuất hiện loại tình huống này cũng là chuyện thường, trước đó, sau khi Thượng Ất tiết lộ thông tin về thuốc kích hoạt cho Hoàng Long, rốt cuộc lại bị Lợi Hổ cướp đi hàng vạn phần thuốc kích hoạt.
Hàng vạn phần thuốc kích hoạt, nếu đến như thế còn không thể tạo ra một đội ngũ mạnh mẽ thì hơn bốn mươi năm sống trên đời của Lợi Hổ coi như sống uổng rồi. Nhưng những phần thuốc kích hoạt kia đáng lẽ phải thuộc về Thượng Ất hắn, những người được gọi là chiến sĩ Vinh Diệu kia đáng lẽ cũng phải là thuộc hạ của Thượng Ất hắn…Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thượng Ất lạnh như băng, trong lòng lửa giận thiêu đốt, không khỏi nghĩ: “Không phải oan gia không gặp gỡ, từ nơi sâu thẳm nào đó dường như có một loại sức mạnh điều khiển mình tới đây. Xem ra ngay cả ông trời cũng muốn mình xử lý Lợi Hổ, lần này thù mới hận cũ đều gộp chung vào tính một lượt, không chỉ báo thù ông ta hạ độc trong thuốc kích hoạt của mình mà còn muốn báo thù chuyện ông ta bắt cóc Vương Duyệt và Hồ Hoa Dương!”
Không thể nào ức chế được lửa giận trong lòng nữa, Thượng Ất ra hiệu cho đám người đuổi theo, Bàn Tử Hoa Đa Tình đi trước dẫn đường, đám người theo sát phía sau, một đoàn người nhanh chóng vượt qua cửa lớn đóng chặt của gia viên Mỹ Hảo, đi sâu vào khu dân cư.
Mây tụ mây tan, bầu trời quang đãng, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi…Thời tiết lúc này, giống như dự đoán của đám người, vậy mà thật sự lên đến bốn mươi lăm độ!