“Cậu tên là gì?”
Thượng Ất cố nén tâm trạng kích động, dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi Bàn Tử. Hắn đã chắc chắc 90% đối phương là ai nhưng mà chuyện gặp nhau ngoài ý muốn này vẫn khiến Thượng Ất có cảm giác không mấy chân thật. Năng lực có thể dự đoán được tương lai…Nếu như lời đồn là thật, vậy thì giá trị của cái tên mập này quả là không thể đo lường được, dù là Hoàng Long hay Văn Phỉ đều không thể so được với cậu ta.
“Lão đại, tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, tôi nói tên mình ra sợ sẽ làm bẩn lỗ tai của anh mất. Anh vẫn nên giơ cao đánh khẽ, xem tôi như là cái rắm mà thả tôi đi đi.”
Bàn Tử nịnh hót cầu xin được thả, dáng vẻ hèn mọn không chịu được của cậu ta khiến Thượng Ất nhớ tới một người —— Tiến sĩ L đã chết. Ở điểm tham sống sợ chết này, hai người họ lạ vô cùng giống nhau, nhất là thần thái và ánh mắt lúc nói chuyện quả thật là như cùng một khuôn đúc ra vậy.
Xem ra ở điểm này ai cũng như nhau, sau khi mất đi cốt khí, một thân chính khí đều tiêu tan, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng coi thường.
“Mau nói tên đi! Cái tên mập chết tiệt nhà anh nếu lại còn dong dài nói nhảm nữa, tôi sẽ băm nhỏ anh cho cây lưỡi quỷ ăn.” Đột nhiên mông bị người nào đó đạp một phát, Bàn Tử nhìn lại, hóa ra là con bé Văn Phỉ đang chống nạnh nhìn cậu ta chằm chằm, cái chân lại còn nâng lên cao đối diện với cái mặt béo của cậu ta.
“Nữ anh hùng tha mạng, tuyệt đối đừng đạp mặt của tôi. Tôi tên là Hoa Đa Tình, cô có thể gọi tôi là Tiểu Hoa, hay là Tiểu Tình đều được. Nữ anh hùng vừa mới đá tôi một đá chắc là mệt rồi, để Tiểu Hoa tôi xoa xoa chân giúp cô nhé.” Hoa Đa Tình vừa che cái mông vừa cười híp mắt đi đến trước mặt Văn Phỉ, duỗi hai tay mập như hai cái móng heo ra muốn sờ chân của Văn Phỉ nhưng không ngờ Vương Cương lại đập một phát lên đầu cậu ta, mắng: “Tên mập chết bầm, chân của tiểu thư Văn Phỉ là thứ mà cậu có thể sờ sao, đó là người phụ nữ của lão đại đấy, biết không? Cút nhanh trở về trả lời câu hỏi của lão đại, dám nói láo một chữ, ông đây một phát bắn nát trứng của cậu. Phi, lại còn Tiểu Hoa…Thật là khiến cho người ta buồn nôn!”
Lúc nãy lúc chiến đấu, Vương Cương suýt nữa bị Carrie bắn chết, vừa kinh vừa sợ, trong lòng luôn kìm nén một bụng lửa. Nhìn thấy vẻ nịnh nọt hèn mọn của cái tên Bàn Tử Hoa Đa Tình này, Vương Cương thật sự không nhịn được, muốn tiến lên hung ác đánh cho cậu ta một trận. Không ngờ cậu vừa dứt lời, Thượng Ất đứng một bên lại đưa tay cản lại, còn sử dụng ngữ khí ôn hòa hiếm thấy nói:
“Cái tên Tiểu Hoa này không tệ, sau này tôi liền gọi cậu như vậy đi. Đảm bảo sau này cậu sẽ có rượu có thịt lại có phụ nữ, thế nào?”
Hả? Chuyện này là sao, không phải vì trời nóng quá, lão đại Thượng Ất bị cảm nắng chứ? Trong số bọn họ, đã có ai từng thấy anh ta dùng loại ngữ khí này chưa? Tên mập chết bầm này chỉ có một thân mỡ màng, có chỗ nào đáng giá để lão đại Thượng Ất phải khách khí như thế?
Đám người ngơ ngác nhìn nhau, mắt to trừng đôi mắt nhỏ, hoàn toàn không hiểu một Thượng Ất lòng dạ độc ác vì sao lại “hậu đãi” đối với một tù binh như vậy?
Bàn Tử Hoa Đa Tình cũng bối rối, một đôi tròng mắt lớn chừng hạt đậu quay mồng mồng vài vòng, dường như vẫn không hiểu được, cẩn thận từng chút một đi đến trước mặt Thượng Ất, hỏi: “Lão đại Thượng Ất, tôi chỉ là một thằng mập vô dụng mà thôi, tại sao anh lại coi trọng tôi như vậy?”
“Tôi thích người mập không được sao?” Thượng Ất khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vai Hoa Đa Tình, nói: “Tiểu Hoa, cậu yên tâm đi, Thượng Ất tôi chưa từng nuốt lời. Chỉ cần cậu trung thành với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu. Chẳng qua, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu, lúc nãy, rõ ràng là các cậu chiếm ưu thế nhưng mà vì sao cậu lại chạy trốn một cách quả quyết như vậy? Đừng nói với tôi rằng ngay từ lúc bắt đầu cậu đã biết tôi có thực lực có thể xử lý hết tất cả bọn cậu.”
Vừa hỏi, Thượng Ất vừa nhìn Bàn Tử Hoa Đa Tình chăm chú. Mặc dù đã xác định cậu ta chính là thần chạy trốn ở kiếp trước nhưng từ đầu đến cuối, Thượng Ất vẫn nghĩ mãi mà không ra rốt cuộc năng lực dự đoán nguy hiểm của Hoa Đa Tình hoạt động dựa trên nguyên lý gì.
Mặc dù bây giờ là tận thế, các loại kỳ nhân dị thú tấp nập xuất hiện nhưng Thượng Ất vẫn tin tưởng rằng chỉ cần là sinh vật trên Địa Cầu, bất luận là năng lực thần kỳ cỡ nào, cuối cùng đều có thể giải thích một cách rõ ràng dựa trên góc độ sinh học. Thú thoái hóa là vậy, dị năng giả cũng thế, người nguyên tố cũng không khác gì, Bàn Tử Hoa Đa Tình này hẳn cũng vậy.
Cho nên, lúc biết cái tên mập trước mặt chính là Hoa Đa Tình, Thượng Ất nảy ra một ý nghĩ lớn mật. Một khi hắn lý giải điểm đặc thù năng lực của Hoa Đa Tình, có phải là hắn cũng có thể thu được năng lực dự đoán tương lai giống vậy hay không?
Đương nhiên, loại tưởng tượng này của Thượng Ất cũng không phải là vô căn cứ, kiếp trước có một nhà khoa học đã nghiên cứu được, trừ khi giữa hai loại gen sinh vật tồn tại tính bài xích mạnh mẽ, nếu không thì gen của bất cứ loại sinh vật nào cũng có thể dung hợp với nhau được. Người thoái hóa chính là chứng cứ thuyết phục nhất, dưới phóng xạ của tia X, những sinh vật có gen lai tạp giữa người và thú những tưởng chỉ có trong phim viễn tưởng, đều có thể nhìn thấy khắp nơi ở tận thế, lại càng không cần phải nói đến loại sinh vật có gen dung hợp, cải tạo lẫn nhau.
Chẳng qua ý nghĩ có thể bay bổng nhưng thao tác thực tế lại như sư tử vồ nhím —— chẳng biết phải ra tay ở chỗ nào.
Thượng Ất chỉ là một giáo viên dạy ngữ văn bình thường, kiến thức sinh học biết được chỉ là qua góp nhặt từ mấy năm chém giết ở kiếp trước. Thượng Ất cần có người chuyên nghiệp để trợ giúp hắn, loại nhà khoa học cấp quốc gia như Tiến sĩ L là nhân tuyển lý tưởng nhất, hoặc là tiến sĩ sinh học như Hồ Hoa Dương cũng là một lựa chọn không tồi. Đáng tiếc hai người này, một người thì bị hắn giết, một người lại phản bội hắn.
Mặc dù như thế, Thượng Ất vẫn dự định để Bàn Tử Hoa Đa Tình bộc lộ một chút năng lực đặc biệt. Bàn Tử nghe được lời nói của Thượng Ất, lộ vẻ mờ mịt gãi gãi đầu, ngu ngơ nói:
“Lão đại, tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Chính là nháy mắt khi anh xông tới, tôi cảm thấy da đầu tê dại một hồi, giống như trong không khí có nhiều con vi trùng rất khó thấy, thông qua các lỗ hổng chui vào đầu của tôi. Thật ra loại chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra, trước đó cũng đã xảy ra hai hay ba lần rồi, mỗi lần đều sẽ có rất nhiều người chết, tôi chỉ vì nhát gan nên mới còn sống.”
Vi trùng trong không khí? Chui vào đầu? Thượng Ất như có điều suy nghĩ nhìn qua Bàn Tử, trong lòng không ngừng nghĩ tới các loại nguyên nhân có khả năng.
“Là thể vi sinh vật, trôi nổi trong không khí, vả lại còn là côn trùng có thể chui vào đại não của con người…Loại sinh vật này chắc chắn không thể tồn tại được. Loại bỏ nguyên nhân là côn trùng thật sự, lời giải thích mà cái tên mập này nói cũng chỉ có thể là, thứ mà đại não của cậu ta cảm nhận được không phải là côn trùng gì cả, mà là phần tử năng lượng vi lượng phân bố rải rác trong không khí.”
Thượng Ất nghĩ vậy, vươn tay chộp trong không khí, giữa năm ngón tay khép chặt ngoài không khí ra thì cũng chỉ là không khí, giống như không có bất kỳ sinh vật gì được giữ lại trong tay cả.
Nhưng Thượng Ất biết, chuyện cũng không phải như vậy. Tận thế xảy đến, nền văn minh của nhân loại sụp đổ hầu như chẳng còn gì. Vì có thể sống sót, những người sống sót bất đắc dĩ phải chuyển hướng đến việc nghiên cứu tinh hạch năng lượng. Cũng chính là dùng đối tượng là những tinh hạch năng lượng bên trong cơ thể của các loại thú thoái hóa để tạo ra một thời đại của nguồn năng lượng mới.
Đến năm thứ ba sau tận thế, sau khi nghiên cứu ra lò phản ứng tinh hạch, trình độ khoa học kỹ thuật về sinh vật của con người sau tận thế cũng dựa vào đó mà bỗng nhiên được nâng cao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Súng tinh hạch sinh vật, pháo tinh hạch sinh vật, xe tăng tinh hạch, máy bay chiến đấu tinh hạch…Số lượng vũ khí năng lượng kiểu mới được nghiên cứu ra cơ hồ có thể sánh được với thời bình, đảm bảo cho những người Địa Cầu có thể sống sót một cách ngoan cường trong cơn sóng thoái hóa toàn cầu.
Mà khi đó, loài người mới ý thức được hoàn cảnh mà họ đang sống, thật ra khắp nơi đều tồn tại năng lượng sinh vật. Những sinh vật kia chết đi, sau khi thân thể thối rữa cũng không phải trở thành bùn đất như người ta vẫn nghĩ mà một phần năng lượng bên trong nó sẽ tồn tại trong không khí, trong nước hay thậm chí bên trong cơ thể của những sinh vật khác.
Thượng Ất rõ ràng nhớ rằng, trong đó có một thể năng lượng rời rạc tồn tại trong không khí gọi là phần tử năng lượng vi lượng! Cũng chính là thứ mà Bàn Tử gọi là —— vi trùng!