Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 109: Bàn Tử trong truyền thuyết




     “Tạm thời không thể giết cô ta được, tôi còn có một số chuyện muốn hỏi cô ta. Cái tên béo trốn phía sau con sư tử đá kia, nếu cậu còn không bước ra, tôi sẽ liền dùng nỏ bắn cậu đó!”

Thượng Ất lạnh lùng nói, đám người ngay lập tức chú ý tới ngay phía sau con sư tử đá trước cổng gia viên Mỹ Hảo, có một người đàn ông mập mạp nặng khoảng chừng hơn 200 cân đang há hốc miệng, toàn thân run rẩy ẩn núp, lớp mỡ trên người dưới ánh nắng như thiêu như đốt hiện lên một vẻ bóng loáng lạ kỳ, toàn thân nhìn qua rất giống một con heo có hình thể khỏe mạnh và cân đối.

“Đừng bắn tôi! Tôi chỉ đi ngang qua thôi, tôi không có ác ý gì cả!” Giọng nói run run truyền đến, người đàn ông mập mạp thò đầu ra từ phía sau con sư tử đá, một đôi mắt đen bé như hạt đậu loạn chuyển, bộ dáng lấm la lấm lét.

“Cái tên mập chết bầm này đang nói láo, chú đẹp trai, tôi thấy rõ ràng là anh ta mới chạy đến đằng sau con sư tử đá, anh ta và người phụ nữ kia là đồng bọn, đừng nên tin anh ta.” Văn Phỉ lớn tiếng hô lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng và kiêu ngạo vì vạch trần được Bàn Tử. Cái tên mập đó sửng sốt, phịch một tiếng quỳ gối trước mặt Thượng Ất, trong miệng khóc thét: “Anh hùng tha mạng, tôi không muốn hại các người đâu, đều do bọn chúng ép tôi làm như vậy. Tôi trên còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con gái nhỏ tám tuổi, trên người lại có hơn 200 cân thịt mỡ, tôi chỉ là một tên vô dụng thôi…Anh hùng ơi, anh hãy xem tôi như cái rắm mà thả tôi đi đi!”

Coi anh ta là cái rắm? Có cái rắm nào nặng như anh ta vậy sao?

Nhìn bộ dạng và lời nói buồn cười của Bàn Tử, Văn Phỉ phì một tiếng bật cười. Cái tên Bàn Tử này mặc dù rất mập nhưng mà mặt mũi nhìn cũng không ngốc nghếch, tai to mặt lớn nhìn cũng không đáng ghét lắm. Văn Phỉ đảo tròng mắt, cố ý nói với Thượng Ất: “Chú đẹp trai, chú xem, chúng ta đều đang bị những cây lưỡi quỷ kia cản đường, không bằng nhét anh ta vào trong xe, những bông hoa kia sẽ vội vàng ăn thịt anh ta, có lẽ sẽ liền không phát hiện chúng ta đi qua đâu.”

“Đừng mà, những cây lưỡi quỷ kia rất hung ác, vả lại thịt trên người tôi đều là mỡ không ăn được đâu. Các người muốn đi qua thật ra rất dễ, tôi sẽ nói cho các người biết cách đi như thế nào. Dưới chiếc xe thứ ba từ đây đếm sang có một cái lỗ, là chỗ được tạo ra từ việc vứt bỏ thùng xăng, xung quanh đó không có cây lưỡi quỷ đâu, các người có thể bò qua đó, yên tâm, khẳng định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Bàn Tử nhanh chóng nói, vừa nói vừa đưa tay chỉ về một nơi phía sau cổng lớn của gia viên Mỹ Hảo, nói với Thượng Ất: “Anh hùng, các người tới đây để cứu những bảo vệ vừa tới hôm qua sao? Phần lớn những người đó đều đã bị Hổ Gia ném cho cây lưỡi quỷ ăn rồi, chỉ còn một nam và một nữ là còn sống. Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, Hổ Gia rất thích, hình như tên là Vương Duyệt. Người đàn ông còn lại tên là gì nhỉ, để tôi nhớ lại xem…Hình như gọi là Hồ cái gì Dương đó.”

Bàn Tử cố gắng nhớ lại, vẻ mặt Thượng Ất lại càng ngày càng thâm trầm. Quả nhiên, đội trưởng đội bảo vệ Đỗ Vũ đã sớm mang người tới đây. Chẳng qua nghe lời kể của Bàn Tử, cái tên thủ lĩnh tên là Hổ Gia kia dường như không dễ chọc, Đỗ Vũ dẫn theo đám người tinh tướng đi đến suýt thì bị diệt đoàn, chỉ có Vương Duyệt và Hồ Hoa Dương may mắn sống sót. Tin tức này thật khiến cho Thượng Ất mặc dù hả giận nhưng trong lòng lại nảy sinh nghi hoặc.

Hả giận chính là cái tên Đỗ Vũ kia rốt cuộc không có kết cục tốt, Hồ Hoa Dương và Vương Duyệt phản bội mình cũng rơi vào kết quả là bị bắt. Nghi hoặc là bởi vì biểu hiện kỳ quặc của cái tên Bàn Tử này, cái tên này sao lại đoán được lý do mình đi đến đây? Hơn nữa nhìn ý tứ trong lời nói của Bàn Tử, không giống như vừa mới đoán được ý đồ của Thượng Ất, ngược lại giống như đã sớm biết rõ rồi vậy.

Ngoài ra, Thượng Ất còn chú ý đến một chi tiết, lúc nãy lúc chiến đấu, tất cả mọi người kể cả Carrie lúc nhìn thấy Thượng Ất nhảy qua, phản ứng đầu tiên đều là giơ vũ khí lên chuẩn bị chiến đấu, chỉ có cái tên mập này lại xoay người bỏ chạy, vả lại trước lúc mình móc nỏ ra cậu ta đã trốn phía sau con sư tử đá rồi, giống như cậu ta đã sớm biết được kết quả của trận chiến vậy.

Thật là một tên mập kỳ quái, bộ dáng mập như vậy, lại còn có thể dự đoán tương lai…Chờ một chút! Chẳng lẽ cái tên mập trước mặt chính là người có tiếng là có thể đoán trước được mọi loại tai nạn, tránh được tất cả mọi loại tai họa, chính là Bàn Tử Hoa Đa Tình kia?

Nhìn chằm chằm tên mập trước mặt, Thượng Ất đột nhiên nghĩ đến một người vô cùng nổi tiếng, có vinh dự bị cả nhân loại sỉ vả, được xưng tụng là nam thần trốn chạy —— Hoa Đa Tình!

Nhắc đến Hoa Đa Tình, Thượng Ất cảm thấy có kể ba ngày ba đêm cũng không hết chuyện của cậu ta. Cái tên này được gọi là thần chạy trốn tận thế, trong năm năm ở kiếp trước, loài người phải liên tục đối mặt với nhiều lần thủy triều thú thoái hóa tấn công, cũng như phải đối mặt với vô số thảm họa thiên nhiên kinh khủng. Mỗi lần đại nạn đi qua, số người chết đi nhiều vô kể, xác chất đầy đồng. Nhưng mà sau những trận đại nạn hẳn phải chế không thể nghi ngờ, luôn có người nhìn thấy một bóng hình mập mạp sống sót.

Mỗi lần Bàn Tử này đều có thể dự đoán được tai nạn sắp xảy ra trước vài ngày, không chỉ có vô sỉ bán tháo mọi vật tư không thể đem đi, mà còn trắng trợn thu mua những thứ thiết yếu để sống sót sau đại nạn, từ đó có thể thấy số lợi nhuận mà cậu ta có thể kiếm được nhiều đến mức nào.

Ví dụ như năm thứ ba sau tận thế, xung quanh thủ đô bộc phát một trận động đất trên quy mô lớn. Trận động đất này đã hủy hoại một thứ vô cùng quan trọng của căn cứ thủ đô, chính thiết bị không chế trung tâm của lò phản ứng tinh hạch sinh vật. Mà những thứ thiết bị khống chế này ban đầu là dùng xương sọ của chuột đốm thoái hóa để chế thành.

Lúc bình thường, loài chuột đốm này cũng không khó tìm, khắp nơi trong rừng đều có thể tìm thấy bọn chúng. Trong đám thợ săn thường xuyên có người bán loại chuột này, cho nên nhìn chung mà nói giá của chuột đốm cũng không mắc.

Nhưng mà trước khi xảy ra trận động đấtđó. Bàn Tử Hoa Đa Tình đột nhiên lại bán đi biểu tượng cho quyền lợi của cậu ta tại thủ đô, một căn biệt thự độc lập ở khu B căn cứ thủ đô. Sau đó, cậu ta dùng tư thái gió cuốn mây bay, thu mua toàn bộ xác chuột đốm trên thị trường, sau đó thuê một đội bảo vệ đi ròng rã ba ngày, ba đêm rời khỏi thủ đô, không rõ tung tích.

Sau đó, động đất đúng hạn xảy ra, không chỉ hủy hoại phần lớn trang thiết bị ở thủ đô, cũng hủy đi hai phần ba hang đá ở xung quanh thủ đô. Mà hết lần này đến lần khác, nơi sinh sống của chuột đốm lại là những hang động đó. Kết quả là, sau trận động đất, lúc các nhà khoa học sửa chữa lò phản ứng năng lượng tinh hạch, phát hiện trong thủ đô ngay cả dấu vết của một con chuột đốm cũng không tìm được.

Ngay khi bọn họ vô kế khả thi thì Bàn Tử Hoa Đa Tình lại đột nhiên bí mật lẻn vào căn cứ thủ đô, sau đó dùng các loại phương thức không thể tưởng tượng, bán những cái xác chuột đốm ở chợ đen với một cái giá khiến cho người ta phải líu cả lưỡi.

Sau đó, Bàn Tử Hoa Đa Tình lại trước lúc những nhân vật cấp cao ở thủ đô bắt giữ cậu ta mà đột ngột biến mất một cách bí ẩn, chỉ để lại cho người đời một cái bóng lưng to béo cao thâm khó dò, cùng với tiếng xấu phát quốc nạn tài vang dội!

Sau này, có người đặc biệt nghiên cứu năng lực đặc biệt của Hoa Đa Tình, bọn họ không hẹn mà cùng đưa ra một suy đoán, cái tên mập này hẳn là có một loại năng lực đặc biệt nào đó có thể dự đoán được tương lai. Mà hiện tại, cái tên mập đứng đối diện Thượng Ất lại cực kỳ giống với Hoa Đa Tình trong truyền thuyết, vả lại cái tên mập này lại giống như một con chó xù, không ngừng quỳ xuống liếm láp lấy lòng Thượng Ất.

Hoa Đa Tình, chẳng lẽ chính là cái tên Bàn Tử chết bầm có thể dự đoán trước tai họa này? Tim Thượng Ất không tự chủ được mà đập mạnh.