Giết! Giết! Giết!
Mỗi một bước, Thượng Ất đều vung đao, quay người, rút đao thì sẽ có một người ngã xuống mặt đất.
Quá nhanh! Những người bình thường này chỉ có thể bị tàn sát một cách vô tình mà thôi!
Khi Thượng Ất dùng toàn lực chạy thì tốc độ di chuyển gấp năm lần người thường, bước chạy của Thượng Ất giống như là bước chạy của Tử Thần vậy. Một bước giết một người thì hơi phóng đại chút, thế nhưng hình dung là hổ vào bầy dê thì không quá đáng chút nào. Không tới một phút, trong mười tên có vũ trang đầy đủ thì chỉ còn ba người có thể đứng, trong đó có cả người phụ nữ tên là Carrie kia.
"Anh... Anh là ai? Anh là dị nhân sao? Tại sao lại giết đồng loại một cách tàn nhẫn như vậy? Buông Tiểu Trác ra!"
Tiếng nói của Carrie run rẩy, ngón tay để vào cò súng nhưng không thể bóp được, bởi vì trước họng súng là đồng đội nhỏ tuổi nhất trong đội, là một học sinh cấp ba tên Triệu Tiểu Trác, đang bị người đàn ông kia dí đao vào sau lưng.
"Tàn nhẫn sao? Ha ha!" Thượng Ất nở nụ cười khinh thường khi nhìn về người phụ nữ đối diện.
Cô gái này cũng khá đẹp, mắt to, sống mũi cao, dáng người thon gầy khá giống người mẫu. Thế nhưng kiểu tóc của cô ta là đầu húi cua, tóc còn ngắn hơn cả Thượng Ất, làm cho người phụ nữ này ít hơn mấy phần quyến rũ mà nhiều hơn vài phần dũng mãnh gan dạ.
"Anh cười cái gì? Tôi nói sai sao? Anh nhìn những người xung quanh xem, Đại Lý, Tiểu Vương, Thịnh Cường, Ôn Dương... Những người này đều do anh giết! Con mẹ nó mày nói xem, tao nói sai sao?"
Carrie gầm lên, cô ta cảm thấy hôm nay có lẽ mình sẽ chết ở nơi này. Mặc dù Carrie không sợ chết thế nhưng lại rất không cam lòng. Cô tận mắt chứng kiến khi người đàn ông này giết người thì ánh mắt đó rất bình thản, giống như đang giết một bầy chó, lũ lợn gì đó mà thôi.
Carrie rất muốn dùng súng bắn nát đầu của hắn, thế nhưng từ đầu tới giờ, cơ hội duy nhất mà cô ta nhắm chuẩn được đối phương là lúc này, thế nhưng đối phương lại đang ở phía sau Tiểu Trác cười nhạo cô, điều này làm cô rất tức giận, ngực như muốn nổ vậy.
"Là tôi giết, thế nhưng bọn họ nếu không chết thì tôi sẽ chết, đúng không? Cô hỏi thằng nhãi này xem, nếu bây giờ nó cầm đao dí vào người tôi thì nó có thể tha tôi hay không? Nó có thể..." Thượng Ất nói một cách bình tĩnh, mũi đao trong tay cũng đâm tới, một dòng máu đỏ trào ra, dọc theo lưỡi đao chảy xuống làm Tiểu Trác đau đớn tới run rẩy.
"Đương nhiên là nó sẽ không, nó vẫn còn là trẻ con!"
Carrie không cần nghĩ mà trả lời ngay, cô ta hiểu rõ về Tiểu Trác, cậu bé hiền lành này cũng giống như em trai ruột của cô vậy, khi tuần tra trong căn cứ mà gặp người khác đều sẽ nở một nụ cười ngại ngùng.
"Thật sao? Vậy cô có thể hỏi nó xem, nếu có người làm như thế này với nó, thì nó có muốn giết người kia hay không!" Thượng Ất vừa nói vừa dí cây đao ra phía trước, gần mười centimet lưỡi đao đã đâm vào trong cơ thể của Tiểu Trác.
"A! Đau quá, đừng! Xin anh, thả tôi ra, tôi sai rồi, tôi sai rồi!"
Sự đau đớn làm Tiểu Trác run rẩy, thế nhưng một đao này của Thượng Ất đâm rất khéo léo, lưỡi đao đâm vào một nơi nhạy cảm gần thắt lưng của Tiểu Trác làm cho Tiểu Trác không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Thượng Ất từ từ đâm lưỡi đao vào cơ thể cậu ta.
"Con mẹ mày! Bà đây xin thề là sẽ giết mày!"
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"
Carrie giống như bị điên mà xông lên, thế nhưng ánh mắt cảnh cáo của Thượng Ất làm cô ta dừng lại, cô đành phải bắn chỉ thiên làm cho vô số chú chim sợ hãi mà bay đi.
"Nhìn xem, cô còn không hiểu chuyện bằng thằng nhóc này nữa. Ngay cả nó cũng biết là làm sai phải biết xin lỗi, thế nhưng cô thì sao? Từ đầu tới giờ, cô đã xin lỗi chúng tôi vì đã tấn công chúng tôi chưa?"
Thượng Ất rất bình tĩnh mà nhìn Carrie, trong mắt có chứa sự thương hại và thông cảm đối với não tàn. Từ đầu tới giờ, người phụ nữ này vẫn không biết được rằng tại sao Thượng Ất lại muốn giết người. Đúng vậy, Thượng Ất chỉ muốn nghe một câu xin lỗi mà thôi. Cô gái này phải xin lỗi vì sự ngang ngược của mình, còn muốn xin lỗi vì đã làm Vương Cương bị thương, càng phải xin lỗi vì đã làm mất thời gian của Thượng Ất.
"Anh... Anh giết người chỉ vì để tôi phải xin lỗi thôi sao? Được rồi, tôi xin lỗi, tôi sai rồi, xin anh hãy thả Tiểu Trác ra, nó vẫn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện!"
Carrie giật mình mà nhìn Thượng Ất, cô không thể nào tin được rằng những đồng đội của mình phải chết chỉ bởi vì mình không nói xin lỗi. Thế nhưng là con bà nó, khi mày chém người tại sao lại không nói rằng muốn nghe câu xin lỗi, bà đây làm sao biết được mày suy nghĩ cái gì chứ!
"Được, tôi nhận lời xin lỗi của cô. Bây giờ, mấy người có thể... đi chết được rồi!"
Máu tươi bắn ra, trước ngực Tiểu Trác đột nhiên xuất hiện một đoạn mũi đao, vẻ mặt của Tiểu Trác xuất hiện sự sợ hãi và không dám tin, cổ họng phát ra những tiếng vô nghĩa rồi cả người dần dần ngã xuống đất, hô hấp cũng biến mất dần dần.
Một đao mất mạng, trên tay Thượng Ất lại thêm một mạng người nữa rồi!
"Đừng! Tại sao? Tại sao lại như vậy?"
Carrie ngơ ngác, sợ hãi và không hiểu mà nhìn Thượng Ất. Cô không rõ, tại sao Thượng Ất đã chấp nhận lời xin lỗi của cô rồi mà vẫn giết chết Tiểu Trác. Chẳng lẽ người đàn ông này là ác ma sao? Ngay từ đầu vẫn đang trêu đùa mình?
"Bởi vì cô là một nguyên tố giả..." Thượng Ất vung đao lên, hất bay máu tươi dính trên lưỡi đao, dùng giọng nói bình tĩnh để nói tiếp: "Không lâu nữa, cô sẽ trở thành một phong hệ nguyên tố giả cực kỳ khủng bố, cô sẽ khống chế gió giết chết thú thoái hóa, giết chết dị năng giả, giết hết kẻ thù của cô, trong đó đương nhiên sẽ có tôi. Cho nên tôi phải giết cô. Còn Tiểu Trác..."
Thượng Ất cúi đầu, nhìn thi thể của Tiểu Trác, nói nhỏ tới nỗi chỉ mình hắn nghe được: "Tình hình hiện nay, kẻ lương thiện rất đáng buồn, vì họ luôn tin tưởng người bên cạnh cũng lương thiện."
"Tên ác ma, mày nói vớ vẩn cái gì? Mày đã giết Tiểu Trác rồi, tao muốn giết mày để báo thù!" Carrie nói xong thì giơ súng ngắm thẳng vào Thượng Ất, đang muốn bóp cò thì đúng lúc đó, Thượng Ất cũng khoát tay, một mũi tên nhanh như tia chớp bắn trúng nòng súng trong tay Carrie.
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang từ trong tay Carrie truyền ra, uy lực của cây nỏ này làm Thượng Ất khá hài lòng. Bởi vì có động năng mạnh mẽ đẩy mà mũi tên đã bắn vỡ nòng súng của Carrie, sau đó mũi tên biến thành rất nhiều mảnh vỡ, làm nổ thuốc nổ bên trong viên đạn. Thế là một vụ nổ nhỏ nhưng uy lực kinh khủng đã nổ ngay trên tay Carrie, làm nửa trên cánh tay của Carrie biến mất không thấy gì nữa!
"Cánh tay của ta! A!"
Carrie nằm trên đất mà gào thét một cách đau đớn. Nơi cụt tay có thể thấy rõ từng mảnh vụn của xương, cơ bắp bị rách nát, mạch máu, thịt và làn da trộn vào nhau, loạn giống như rễ của khoai sọ khổng lồ vậy. Thế nhưng làm cho người khác kinh ngạc chính là, cho dù bị đau đớn như vậy nhưng Carrie vẫn tỉnh táo, không bị ngất đi.
"Cô gái xui xẻo này... đại ca, hay là giết cô ta luôn đi, tiếng kêu của cô ta nghe ôi sao mà thảm quá."
Sau lưng Thượng Ất, ánh mắt của đám người Vương Cương có hơi sợ sệt. Biểu tình của Thượng Ất khi giết người quá đáng sợ, khi giết người mà vẫn bình tĩnh và thản nhiên, giống hệt với những sát thủ máu lạnh bên trong phim điện ảnh vậy.