Nhưng mà đầu năm nay trung khuyển cũng không dễ làm, Vương Cương còn chưa dứt lời, người phụ nữ đối diện không nói hai lời liền nhấc súng lên bắn một phát, viên đạn xuyên qua vách xe vô cùng chuẩn xác nhắm trúng ngực Vương Cương.
"Mẹ kiếp, có cần phải chuẩn đến mức khoa trương như thế không?"
Vương Cương nằm rạp trên đất há mồm thở hổn hển, trước ngực mơ hồ truyền tới cảm giác đau nhói khiến hắn hoảng sợ không thôi. Nghe tiếng súng, chắc hẳn người phụ nữ này dùng một khẩu súng lục cảnh dụng đã qua cải tạo, tốc độ bắn không nhanh nhưng uy lực lại rất lớn. Viên đạn bắn vào áo giáp được chế tạo từ vảy thú ăn kiến, không những bắn ra tia lửa, Vương Cương còn loáng thoáng ngửi thấy một cỗ mùi khét. Nếu không phải đêm qua Vương Phương chế tạo ra bộ giáp vảy thú ăn kiến đơn sơ này, thì Vương Cương phỏng đoán lần này hắn trăm phần trăm đi đời nhà ma!
Vương Cương bị một phát súng bắn đổ, Thượng Ất không hề nghĩ ngợi kéo Văn Phỉ nằm rạp xuống đất. Trong lúc căng thằng Thượng Ất cũng không chú ý tới, tay phải của hắn vừa vặn đè trên hai khỏa mềm mại, theo sự lên xuống của động tác, sự mềm mại trong tay Thượng Ất không ngừng thay đổi hình dạng, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã khiến cho Văn Phỉ thở gấp.
"A, đáng ghét chết đi được! Tay của chú đẹp trai....Đây có phải là bị tập kích ngực trong truyền thuyết không? Cảm giác này lạ quá, nhột nhột tê tê, toàn thân không còn sức lực để động đậy nữa rồi. Chú đẹp trai không phải cố ý đấy chứ, lúc trước rõ ràng còn thấy hứng thú với mông nhỏ của người ta, sao giờ lại biến thành ngực rồi... Nhưng mà hình như rất thoải mái, ai da, ngượng chết đi được."
Hai má Văn Phỉ nóng bừng bừng, bỗng một cỗ cảm giác kỳ quái từ ngực truyền đến khắp mọi nơi trong cơ thể, Văn Phỉ cảm thấy toàn thân mình cứng ngắc, giống như con cá nhỏ bị chết cóng. Nhưng Thượng Ất vẫn chưa phát giác ra, hai mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ở vách xe đối diện kia. Đôi mắt nhận biết dị năng khởi động, tức thì một tầng quầng sáng đủ mọi màu sắc xuất hiện ngay trước mắt.
"Những quầng sáng nhạt màu giống như đốm lửa màu đen này, chắc hẳn là sóng năng lượng sinh vật của hoa xác thối khổng lồ. Mười mấy cái quầng sáng hình người màu vàng nhạt này chắc hẳn là đám người sống sót đang cầm súng kia. Hử? Quầng sáng hình người màu tím này là...người phụ nữ kia?"
Trong mắt Thượng Ất, toàn thân người phụ nữ có kỹ thuật bắn súng cực kỳ chuẩn xác kia được bao phủ bởi một lớp màu tím nhạt, tựa như một bông hoa sắc tím đang lay động trông rất đẹp mắt. Mà cùng với động tác bóp cò của người phụ nữ, trong đóa hoa màu tím kia lại bay ra một cánh hoa hòa vào trong gió, sau đó cơn gió mang theo sắc tím dọc theo chiều ngón tay hướng về phía trước, chảy vào nòng súng, bao bọc lấy viên đạn... Cuối cùng vào khoảnh khắc viên đạn được bắn ra, một luồng ánh sáng màu tím nhạt trong nháy mắt nở rộ.
"Màu sắc thật đẹp..."
Thượng Ất bất chợt phát ra tiếng cảm thán, dưới cảm nhận dị năng của hắn, một màn này tựa như không phải người phụ nữ đang bắn súng, mà giống với tinh linh đang biểu diễn một điệu múa tráng lệ theo chủ đề sắc tím!
Trong thế giới năng lượng màu sắc sặc sỡ, Thượng Ất chưa từng thấy màu sắc nào đẹp đến nhường này. Nếu như phải đứng từ góc độ cảm thụ về thị giác để tìm ra bức họa tương xứng, vậy thì chỉ có năng lượng u lam bao bọc cơ thể của Bạch Thử Vương mới có thể so bì với nó.
Thế nhưng hơi đáng tiếc ở chỗ, quầng sáng màu tím trên người phụ nữ rất nhạt, tựa như bồ đào tháng bảy nơi phương Bắc vừa mới khoác lên một tầng tử sắc. So sánh với sắc tím nồng đậm của tháng tám, tháng chín, tầng tử sắc này hiển hiện có chút non nớt và yếu ớt.
Chứng kiến cảnh tượng này, Thượng Ất dần dần căng thẳng. Hắn đã nghiên cứu quầng sáng năng lượng từ lâu, bao gồm cả sinh vật thể có quầng sáng thuần sắc, thông thường đều đại diện cho một loại khả năng, chính là khả năng phát triển vô hạn.
Ví dụ như mạt u lam trong tinh hạch năng lượng của Bạch sắc Thử Vương, nếu như cứ để kệ nó hấp thu phát triển, Thượng Ất không cách nào có thể xác định được con chuột bạch ấy sẽ biến thành sự tồn tại khủng khiếp đến cỡ nào, nói không chừng chỉ cần thông qua không chế tinh thần, nó có thể dễ dàng đánh gục một nhánh của quân đội, đây cũng là nguyên nhân mà Thượng Ất cần phải nhanh chóng giết chết nó.
Tử sắc của người phụ nữ này cũng tương tự như vậy, nếu như Thượng Ất không đoán sai, người phụ nữ này rất có khả năng sẽ phát triển thành một người sở hữu nguyên tố, cũng chính là siêu cấp nhân loại có thể khống chế một loại nguyên tố nào đó trong thế giới tự nhiên. Từ dòng chảy của quầng sáng tử sắc, cô ta chắc hẳn có thể dựa vào năng lượng sinh vật của chính mình, cảm nhận cùng khống chế nguyên tố gió trong tự nhiên. Mỗi một động tác của cô ta đều vô cùng uyển chuyển, cái loại tùy ý và chính xác lúc bắn đạn, càng tự nhiên tựa như gió.
Thậm chí Thượng Ất còn phỏng đoán, kỹ thuật bắn súng của người phụ nữ này chính xác như vậy, bí mật nằm ở chỗ cô ta có thể dùng gió để nhẹ nhàng điều chỉnh góc độ lúc viên đạn ra khỏi nòng. Tất nhiên, người phụ nữ này cũng chỉ có thể làm đến mức điều chỉnh. Lực lượng của phong nguyên tố trong cơ thể cô ta vẫn còn quá ít, không có cách nào khống chế hoàn toàn đường bay của viên đạn, nếu không thì đám người Thượng Ất trực tiếp giơ tay đầu hàng là OK rồi.
Bởi vì Thượng Ất biết rõ, ở trước mặt người sở hữu nguyên tố chân chính, tốc độ của hắn chỉ là trò cười mà thôi. Trừ phi hắn thắp sáng toàn bộ mấy ngôi sao còn dư lại ở vị trí hai chân trên bản đồ sao, có lẽ còn có thể đấu một trận với người sở hữu nguyên tố.
Người phụ nữ này không thể giữ lại! Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, sát ý trong mắt Thượng Ất dần dần dày đặc. Đối với bất cứ điều gì có thể uy hiếp hoặc mầm mống sẽ uy hiếp tới chính mình, Thượng Ất đều sẽ không chút do dự bóp chết nó. Càng huống chi người phụ nữ này suýt chút nữa đã bắn chết Vương Cương, chỉ cần một điều này thôi Thượng Ất đã không thể tha cho người phụ nữ này.
Thượng Ất ra hiệu cho Văn Phỉ không được lộn xộn, chân hắn chạm nhẹ mặt đất, toàn thân tựa như làn khói biến mất ngay trước mắt Văn Phỉ. Cuối cùng cũng thoát khỏi ma chưởng, nhóc con thở dài một hơi, trong lòng lại thấy trống rỗng không rõ lí do, chỉ đành xốc lại tinh thần cẩn thận nhìn về phía trước, trong lòng lại oán thầm: "Chú đẹp trai thối, chỉ biết bắt nạt phụ nữ, đợi rủa chú xong thì thể nào cũng bị tét đít!"
"Kỹ thuật bắn của chị Carrie giỏi thật, cái đám choai choai kia đều bị đánh cho không ngóc nổi đầu dậy, hahaha."
"Còn không phải sao, mấy kẻ sống sót tối qua tới đây cũng như thế này, ỷ vào mấy khẩu súng rách, la hét muốn vào tiểu khu tìm đồ. Kết quả thì sao? Cái kẻ dẫn đầu tên Trần Vũ cứ thế mà bị chị Carrie bắn nát óc, ném vào trong xe làm phân bón cho hoa rồi, haha."
"Ừ ừ, chính là một thằng to con người Đông Bắc ngu hết chỗ nói tên Trần Vũ, còn nói chúng ta thèm muốn đồ của hắn. Thèm muốn con mẹ nó ấy, ai mà không biết cả cái tiểu khu Gia viên Mỹ Hảo này hiện giờ đều là của Lão Hổ, cái tên đó nói không được lại muốn động thủ, kết quả không phải là bị chị Carrie bắn nổ đầu sao. Chậc chậc, cảnh tượng lúc ấy cứ phải gọi là đẫm máu, đầu hắn bị bắn nát như tương, tròng mắt còn bay cả ra ngoài. Chúng mày không có nhìn thấy, cái tên đó lúc ấy...A, từ đã, tao nhìn không nhầm đấy chứ, phía trước có người muốn...nhảy qua đây?"
Nhìn thấy đám người Vương Cương không dám thò đầu, mười mấy tên đàn ông ở vách xe đối diện cười hung hăng, trong lời nói đều tràn ngập sự khinh thường cùng ung dung. Nhưng chính vào lúc này, người phụ nữ được gọi là chị Carrie kia đột nhiên đứng dậy, trong mắt đầy vẻ không thể tin được nhìn về thân ảnh tựa như sao băng đang vọt lên cao rồi lại nặng nề rơi xuống trên không trung phía đối diện!
Là Thượng Ất!
Chỉ lùi lại vẻn vẹn gần mười mấy mét, dựa vào tốc độ siêu nhanh đến quỷ dị cùng với lực hai chân đã được cải tạo, Thượng Ất lựa chọn ra một cách tấn công khiến cho tất cả mọi người đều phải rung động --- trực tiếp nhảy qua tường xe cao hơn ba mét, tựa như một con đại bàng hung tợn nhào về phía mặt đất!
Đại bàng sải cánh, vồ chó giết thỏ!
Vào khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người dường như đều đã quên mất việc phải nổ súng. Bọn họ không cách nào tưởng tượng được con người có thể sở hữu loại tốc độ chớp giật giống như báo săn cùng sức bật kinh người mà chỉ kang-gu-ru mới có. Đến ngay cả dã thú khủng bố còn bị bức tường hoa xác thối khổng lồ kia ngăn cản, ở trong mắt người đàn ông này lại giống như trò đùa, tiện tay liền có thể dễ dàng phá bỏ. Mà trong lúc bọn chúng rốt cuộc cũng nhớ ra là phải nổ súng, người đàn ông đã đến ngay trước mặt bọn họ. Theo sau đó tên côn đồ đứng gần nhất chỉ thấy trước mắt tối sầm rồi triệt để mất đi ý thức, thi thể nặng nề ngã xuống mặt đất.