Ngay sau đó, dưới sự dẫn đầu của Thượng Ất, đám người cùng đi về phía cổng vào tiểu khu Gia Viên Mỹ Hảo. Từ xa nhìn thấy bức tường rào "xe hơi" cao khoảng hơn ba mét, Văn Phỉ ngạc nhiên mừng rỡ chạy tới, định nhìn kĩ một chút cảnh quan kì quái này, lại đột nhiên hét lên kinh ngạc, che mũi lùi lại phía sau liên tục thốt lên: "Thối quá đi, thứ gì sao mà thối thế? Thối chết cháu rồi, ọe!"
Thối? Trong xe có thứ gì đó?
Đám người kinh ngạc vây qua xem, tức thì một cỗ mùi thối gay mũi từ lỗ mũi xộc lên đại não. Khu vực quanh xe thực sự rất thối, mùi hôi thối này giống như loại mùi đồ ăn thối rữa mấy năm liền để trong tủ lạnh, rồi đột nhiên xộc ra ngay trước mặt bạn. Cái loại mùi vị nồng nặc đến mức khiến dạ dày của người ta co thắt, làm cho Văn Phỉ phải ngồi sụp xuống đất nôn thốc nôn tháo. Vương Phương gắng nhịn mùi hôi thối chạy qua đỡ Văn Phỉ, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà cúi xuống ngay bên cạnh nôn ra một bãi.
Lúc này đám người mới nhận ra, khó trách quanh đây không có bất kỳ sinh vật nào tới gần. Lấy bức tường rào xe hơi này làm trung tâm, trong vòng bán kính năm mét đều ngập tràn mùi hôi thối khiến người ta hít thở không thông, loại mùi vị này giống như vũ khí sinh hóa, bất kỳ sinh vật nào cũng đều sẽ thấy sợ mà tránh xa, đối với con người mà nói quả thực càng giống như khí độc.
"Mọi người mau nhìn, trong đống xe kia có thứ gì đó! Hình như là....là hoa!"
Vương Cương tinh mắt, hắn đột nhiên phát hiện ra nơi phát tán mùi hôi thối chính là một loại hoa lạ đang lúc nhúc sinh trưởng trong xe. Đám người dựa theo tiếng nói nhìn qua, quả nhiên phát hiện ra trong đống xe chồng chất có hơn hàng ngàn bông hoa lạ to chừng cỡ trái bóng rổ.
"Cái gì kia....Lão đại, anh thấy hoa này có chút giống cái ấy, cái ấy của đàn ông không..." Nhìn về phía bông hoa quái dị ở trong xe, sắc mặt An Tinh Vũ kỳ quặc, muốn nói lại thôi. Thượng Ất quan sát cẩn thận, trên trán cũng không khỏi đen sì một mảng, khóe miệng không nhịn được co quắp mấy cái, "Ý chú mày muốn nói cái hoa này giống cậu nhỏ của đàn ông ấy hả...Không sai, giống lắm, ngoại trừ thể tích lớn gấp mười mấy lần cùng màu sắc sặc sỡ hơn ra thì về cơ bản không khác gì em zai nhỏ cho lắm. Anh mày biết hoa này, nó có một cái tên vô cùng oách --- Chân bê Titan."
Thượng Ất bình tĩnh giải thích, trong ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ không hề che giấu. Văn Phỉ ở bên cạnh cuối cùng cũng nôn xong, nghe thấy Thượng Ất nói vậy lại càng hiếu kỳ, tới gần quan sát kỹ loài hoa quái dị, nhỏ giọng lầm bẩm:
"Hóa ra em zai nhỏ của đàn ông là như thế này à...Ghê chết đi được. Nhưng mà chú đẹp trai, chân bê Titan mà chú nói là cái gì vậy ạ, có phải là loại khoai nưa(2) dùng để giảm cân mà cháu ăn ở nước ngoài không? Trời ạ, cháu mà biết khoai nưa giống với cậu nhỏ của đàn ông, thì làm sao thèm ăn nó chứ...Ọe, buồn nôn quá, cháu phải nôn thêm tí nữa!"
Hình như nhóc con này liên tưởng đến hình ảnh tà ác nào đó, lại nói đến chính mình cũng nôn luôn. Hai người An Tinh Vũ, Vương Cương ở bên cạnh quan sát, vô thức nhìn đến cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Văn Phỉ cùng đám chân bê Titan có chút tà ác kia, bất tri bất giác giữa hai chân xuất hiện một trận lửa nóng. Nhóc con đáng yêu lại gian ác này, thật sự khiến người ta cạn lời mà...
"Cháu nghĩ nhiều rồi, chân bê Titan chỉ có bề ngoài là giống với cơ quan sinh dục của đàn ông thôi, vẫn còn kém xa so với cậu nhỏ thực sự lắm." Thượng Ất liếc mắt nhìn Văn Phỉ một cái, rồi lại lạnh nhạt nói tiếp: "Thực ra loại hoa này là một loài thực vật nhiệt đới, là loài hoa lớn nhất, thối nhất trên thế giới. Bởi vì đóa hoa tỏa ra loại mùi hương giống như mùi thịt ôi hoặc mùi phân bón, cho nên nó còn được gọi là hoa xác thối. Thông thường mà nói, hoa xác thối khổng lồ vô hại với loài người, nhưng mà hoa xác thối khổng lồ ở trong xe này..." Vẻ mặt Thượng Ất trở nên ngưng trọng, chỉ tay về phía gốc cây hoa xác thối khổng lồ trong một chiếc xe trong đó, đám người thuận hướng nhìn theo, trong lòng bất giác rùng rợn.
Xác chết, đủ loại xác chết thối rữa không biết tên chất đống ngay tại gốc cây hoa xác thối khổng lồ, giống như thổ nhưỡng dồi dào dinh dưỡng, bị vô số rễ cây to nhỏ không đồng nhất cắm quanh, lại từ từ biến thành chất dinh dưỡng được vận chuyển đến đóa hoa xác thối khổng lồ. Mà ở trong đám thi thể chồng chất, tựa như có một người vẫn chưa chết hẳn, một cánh tay lộ ra trong đống xác chết đang cố gắng nắm chặt lấy cửa sổ xe, rõ ràng là muốn nương nhờ cửa sổ xe để chạy trốn.
Nhưng chính vào lúc này, đóa hoa xác thối to chừng cỡ trái bóng rổ phía trên thi thể đột nhiên rung lên, nhụy hoa hình trụ ở giữa hoa tâm có hình dạng giống như cậu nhỏ của đàn ông kia đột nhiên nhào tới, tựa như răng nanh của rắn hổ mang nhe ra để vồ con mồi, vô cùng chuẩn xác đâm về phía cánh tay của kẻ may mắn còn sống sót kia.
Phụt! Một nhát xuyên thủng, máu chảy tràn lan!
Ngay trước mắt đám người Thượng Ất, cánh tay của kẻ may mắn còn sống sót kia bị đâm thủng, hút cạn, khô héo... cuối cùng bị đám rễ cùng thân cây chen chúc lấn tới bao trùm, kéo vào trong đống thịt bầy nhầy, biến mất không thấy đâu nữa!
Wtf? Sao lại thành thế này!? Đám người hoảng sợ, nháo nhác không ngừng lùi lại về phía sau, một màn trước mắt này đã vượt quá sức tưởng tượng của họ. Đám bụi hoa xác thối khổng lồ giống như bức tường rào này, vậy mà lại có thể chủ động săn mồi giống như thú thoái hóa. Quan sát kĩ lại phương hướng mấy trăm chiếc xe ô tô được bày ra, cùng vị trí khe hở giữa các chiếc xe...Đám người không khỏi rét run. Nếu như không phải Thượng Ất phát hiện ra điều bất thường, chỉ e người nào có ý đồ muốn chui qua kẽ hở ô tô, trăm phần trăm sẽ mắc bẫy!
Cơn giận dữ dần dâng trào lên bên trong lồng ngực, Điền Ba không nói một lời móc ra một quả lựu đạn muốn ném đi. Sự khó chịu khi mất đi người thân đã khiến cho người đàn ông này vẫn luôn nằm ở biên giới của sự bùng nổ, cái loài hoa chỉ có thể nở ở nơi địa ngục này, vừa hay đã cho hắn một cơ hội để trút giận!
Nhưng cứ vào những lúc thế này, vách xe đối diện lại đột nhiên xuất hiện hơn chục kẻ may mắn còn sống sót đang giơ các loại súng ống, theo sau truyền tới giọng nói khàn khàn tức giận của một người phụ nữ: "Dừng tay! Các người là ai? Tại sao lại muốn hủy diệt tường hoa xác thối của chúng tôi?!"
"Tường hoa xác thối của các người? Chính là cái đống đồ chơi thối hoắc mà các người trồng này?" Nhìn về phía gương mặt lúc ẩn lúc hiện của người phụ nữ, Vương Cương tức giận giơ khẩu súng tiểu liên trong tay lên, nhắm trúng người phụ nữ quát: "Cái loại đồ chơi buồn nôn này suýt chút nữa đã ăn thịt ông đây, chỉ diệt nó coi như là đã hời cho chúng mày rồi đó! Mau tránh ra cho ông đây, nếu không đừng trách tao không khách khí!"
"Mấy người hiểm nhầm rồi, đám hoa xác thối này là do chúng tôi cố ý trồng để phòng ngừa thú thoái hóa, mấy người không thể hủy diệt chúng!" Người phụ nữ lớn tiếng gào lại, hơn chục người đàn ông cao thấp không đồng đều theo sau người phụ nữ cũng cùng hô lên, nhao nhao giơ súng nhắm vào đám người Thượng Ất.
"Thế đám xác người kia là cái gì? Đừng nói với tao đây đều là người chết, tao vừa mới thấy tận mắt trong đấy còn có người sống. Cái đám thần kinh chúng mày, lại dùng người sống để bón cho cái hoa thối này, chúng mày có còn là con người không? Đừng cho là chúng mày có súng, ông mày cũng có nhé! Điền Ba, An Tinh Vũ, có lão đại áp trận, tụi bây không cần phải sợ chúng nó! Tới đi, bắn đi, xem ai chết trước!"
Đối mặt với đối thủ gấp mấy lần, Vương Cương tỏ ra không chút nào yếu thế. Trong những trận chiến trước đây, biểu hiện dũng mãnh của Thượng Ất đã đem về không chỉ là từng trận thắng lợi, mà còn cả sự tự tin cho toàn đội. Vương Cương hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần Thượng Ất ra tay, đừng nói đối phương chỉ có mười mấy người, cho dù là diệt cả đoàn mấy chục người cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
Đều nói chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mang nghĩa châm biếm, nhưng ở trước mặt Thượng Ất, Vương Cương thật lòng quyết chí muốn làm một con chó trung thành, bởi vì Vương Cương biết rõ, chỉ có như vậy cậu mới có thể không chút kiêng kỵ mà cắn chết cái đám kẻ địch chướng mắt kia!
(1) 巨人魔芋: Amorphophallus titanum (từ tiếng Hy Lạp Cổ amorphos, "dị hình" + phallos, "dương vật", và titan, "to lớn"), hay còn gọi là titan arum hoặc hoa xác thối khổng lồ, chân bê titan là thực vật có hoa dạng chùm không phân nhánh lớn nhất trên thế giới. Loài này có tên gọi hoa xác thối do mùi hương và màu sắc của hoa giống như thịt thối. [Nguồn: Wikipedia]
(2) 魔芋: Khoai nưa, Khoai ngái, Nưa trồng, cây củ nưa, danh pháp khoa học là Amorphophallus konjac, là một loài thực vật có hoa trong họ Ráy (Araceae). Loài này được K.Koch mô tả khoa học đầu tiên năm 1858. Khoai nưa là một loài cây thân thảo sống lâu năm. Củ khoai nưa có thể luộc ăn hoặc gọt vỏ thổi độn với cơm, ăn mát, chắc dạ, không nóng ruột như khoai lang. Củ khoai nưa còn dùng để nấu chè. Tuy nhiên, người ta trồng khoai nưa chủ yếu để lấy bột. Bột nưa trắng mịn như bột sắn nhưng có hàm lượng tinh bột cao hơn. Có thể dùng bột khoai nưa để làm các loại bánh, làm miến và sử dụng trong công nghiệp để hồ vải. [Nguồn: cayhoacanh.com]
Ở đây mình note ra 2 từ này vì trong chương đoạn Văn Phỉ hỏi Thượng Ất loại cây này có phải khoai nưa không. Hai cây này tuy cùng thuộc chi Amorphophallus nhưng xét về loài thì lại là 2 loài khác nhau. 1 loài là titanum và 1 loài là konjac. Do trong tên gọi có chung chữ 魔芋 nên Văn Phỉ đã liên tưởng tới khoai nưa.