Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 104: Chiến Lợi Phẩm




     “Quân đội không thể nào đáp ứng, cậu nên quên suy nghĩ này đi. Hiện tại đã là tận thế, Văn Thiên Hoa cũng không có khả năng một tay che trời.”

Mặt ngoài Long Ba không chút do dự cự tuyệt nhưng trong lòng lại âm thầm giật mình. Thượng Ất đoán rất chuẩn, quân đội tuyệt đối sẽ vì Văn Phỉ mà đáp ứng Thượng Ất. Tầm quan trọng của Văn Phỉ không chỉ đơn giản ở thân phận, mà càng quan trọng hơn là huyết mạch đặc thù của cô bé.

Long Ba nhớ kỹ lần trước đó, hắn tiếp nhận một mệnh lệnh bí ẩn, ngay cả Lệ Man, Khiêu Tảo và Tiểu Ngũ cũng không biết chuyện này. Mệnh lệnh bí mật này yêu cầu, nếu Long Ba không thể bảo vệ tính mạng cho Văn Phỉ, nhất định phải thu thập lại hết nội tạng cùng máu tươi của cô bé. Nói ngắn gọn, người có thể chết nhưng nhất định phải bảo tồn máu.

Mật lệnh kia lại xuất hiện trong đầu khiến Long Ba lạnh người, một âm mưu to lớn đang bao phủ toàn bộ Hoa Quốc, người trong cuộc như Văn Phỉ lại chẳng phát hiện ra, vậy mà Thượng Ất chỉ cần liếc mắt đã nhận ra sự khác thường… Rốt cuộc lai lịch của tên Thượng Ất này là gì chứ?

“Ha ha, xem ra đội trưởng Long Ba rất am hiểu đàm phán. Tôi lại thêm một vật nữa vậy, anh đem cái này giao cho quân đội, chắc hẳn lần này bọn họ sẽ đáp ứng.” Thượng Ất nói, từ trong ngực móc ra một vật đưa cho Long Ba. Long Ba tiếp nhận mà không khỏi ngạc nhiên, đây là một quyển sổ nhỏ mỏng, chỉ có không đến hai mươi trang giấy.

“Đây là những tư liệu về thoái hoá thú đã xuất hiện, phía trên có ghi kỹ càng kết cấu, giới thiệu của từng loài, bao quát về lực công kích, tính phòng ngự, tập tính săn mồi, năng lực đặc thù, tất cả đều ghi chép kỹ càng. Tôi tin tưởng rằng, nếu có nó, quân đội có thể sẽ giảm bớt được nhiều những thương vong không cần thiết. Long Ba đội trưởng thấy thế nào? Tôi nghĩ dùng cái này làm điều kiện trao đổi đã đủ rồi.”

Long Ba ngạc nhiên im lặng, ngơ ngác nhìn quyển sổ nhỏ trong lòng bàn tay. Chuyện cho tới nước này khiến hắn cũng không biết nên nói gì cho phải. Điều Thượng Ất mang đến cho hắn không phải kinh ngạc mà là rung động. Quyển sổ nhỏ này không tinh xảo hay đẹp đẽ gì nhưng nếu nội dung, tư liệu ghi chép bên trong là thật thì giá trị chắc chắn quan trọng hơn bất kỳ loại vũ khí nào.

Long Ba đã chiến đấu cùng thoái hoá thú, hắn biết rõ những tài liệu này có tầm ảnh hưởng như thế nào. Quân đội của con người sở dĩ thương vong rất nhiều, hơn phân nửa là do không hiểu rõ mấy loại sinh vật quái dị, cho nên cũng chẳng thể phát huy hết sức mạnh của mấy loại vũ khí…

Quyển sách nhỏ này có thể cứu rất nhiều người, bao gồm cả những người chiến sỹ của hắn… Lệ Man, Khiêu Tảo và Tiểu Ngũ.

“Xem ra Long Ba đội trưởng đã thông suốt rồi, chúng ta quyết định thời gian giao dịch là ba ngày sau nhé. Giữa trưa ba ngày sau, tôi sẽ ở Hoa Tụng Cư Xá của Thủ đô chờ đội trưởng Long Ba, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng. Mà trước khi chia tay…”

Mắt thấy Long Ba vẫn giữ im lặng, Thượng Ất ra hiệu cho An Tinh Vũ mang chiếc ba lô đến. hắn nhẹ nhàng mở khoá kéo, đem đồ vật bên trong đổ ra trước mặt Long Ba, cười nói: “Long Ba đội trưởng, đến lúc chia chác chiến lợi phẩm rồi. Anh đánh chết thú ăn kiến biến dị, nên tôi để anh chọn trước.”

“Chiến lợi phẩm gì cơ… Không thể nào, cái viên to hơn cả trứng ngỗng kia là tinh hạch năng lượng sao? Tại sao lại to thế này, hơn nữa lại còn là màu đen tuyền… Đây đều là lấy ra từ thân xác của thú ăn thịt biến dị sao?”

Long Ba nhảy dựng lên, ngay cả cái cằm bị đánh lệch lúc trước vì động tác của hắn mà đau đơn nhưng hắn cũng không để ý. Hai mắt như bóng đèn phát sáng, ánh mắt quét qua tinh hạch năng lượng cùng cái đống nhìn không ra cái gì đảo mắt một vòng.

“Đúng vậy, chúng ta rất may mắn, con thú ăn kiến này không những có tinh hạch mà lại còn là loại màu đen hiếm thấy. Tôi đoán rằng cái này có quan hệ với những con kiến đen mà thú ăn kiến đã ăn. Nếu con người hấp thu những tinh hạch này, nói không chừng sẽ có thể có tiến hoá giống như một loại năng lực của kiến đen, ví dụ như năng lực cường hoá!”

Thượng Ất kiên nhẫn giải thích, trong mắt hắn cũng hiện ra thần sắc khát vọng, đây là viên tinh hạch so với viên của đám cho đặc vụ lúc nãy hoàn hảo hơn nhiều, một viên tinh hạch màu đen. Sau khi Long Ba xử lý xong loài thú ăn kiến, Thượng Ất thừa dịp lộn xộn đã xé tuỷ não của loài thú ăn kiến, tại chỗ sâu của đại não to lớn tìm được.

Thượng Ất cũng không tham lam tinh hạch, đây là chiến lợi phẩm của hắn và Long Ba, Thượng Ất rất khinh thường hành động chiếm của chung làm của riêng. Hắn chọn chờ đợi Long Ba tỉnh dậy rồi lựa chọn, nếu Long Ba nhìn trúng tinh hạch, hắn cũng không còn gì để nói, dù sao cũng là Long Ba kết liễu con thú ăn kiến. Thượng Ất cũng có chút mong chờ Long Ba lựa chọn tinh hạch, vì nếu như vậy chiến lợi phẩm còn lại – Lưỡi gân hai đầu, chắc chắn sẽ thuộc về hắn.

Không sai, mãi sau lúc xử lý loài thú ăn kiến biến dị, với sự trợ giúp của mọi người, Thượng Ất đã cắt xuống những bộ phận tinh hoa của loài thú ăn thịt, bao gồm cả hai đầu lưỡi gân dài khủng khiếp.

Loại đồ này cùng một loại với gân của trâu lớn, chiều dài khoảng bốn năm mét, toàn bộ thuần trắng óng ánh. Thượng Ất đã thử nghiệm thì phát hiện ra, cái này so với gân trâu còn kiên cố và mềm dẻo hơn. Hắn dùng hết toàn lực để kéo nhưng hai đầu lưỡi gân này cũng chỉ biến dị đôi chút mà thôi. Nếu chỉ nhìn từ ngoài vào, hai đầu lưỡi gân này kém xa viên tinh hạch năng lượng màu đen kia nhưng Thượng Ất lại cảm thấy lưỡi gân hai đầu này có tác dụng hơn rất nhiều, ví dụ như có thể biến thành nỏ dây cung hoàn mỹ nhất trong lúc đi săn.

Trên thực tế, từ xưa đến nay, vật liệu làm dây cung tốt nhất là gân động vật. Gân trâu, gân hổ, thậm chí là gân rồng trong truyền thuyết… Mỗi một loại đều khiến cho uy lực của cung nỏ tăng lên đáng kể. Mà từ góc độ khoa học hiện đại để đánh giá, gân của động vật được cấu thành từ một lượng lớn các sợi mô sinh học, càng là loại sinh vật to lớn, thì các sợi mô càng mảnh, từ đó gân của chúng càng co dãn, bền và dẻo hơn. Cho nên nếu nói về mặt lý luận, thì gân của hổ so với gân của trâu càng co dãn hơn, gân trâu sẽ kiên cố hơn so với gân lợn và gân chó.

Về phần thú ăn kiến biến dị… Chỉ cần quan sát sức lực kinh người của nó khi định ghìm chết Thượng Ất thì cũng không khó để kết luận, so sánh với loại nỏ săn có dây cung bằng ni lông thì hai đầu lưỡi gân này chắc chắn sẽ khiến nỏ dây cung mạnh lên gấp trăm lần. Nếu như hắn có được nỏ dây cung từ sớm, Thượng Ất có thể khẳng định sẽ dễ dàng phá vỡ lân phiến của loài thú ăn kiến. Mấu chốt là, lưỡi gân có hai đầu, ngoại trừ làm nỏ dây cung, Thượng Ất còn có thể sử dụng vào mục đích quan trọng hơn.

Thượng Ất bình tĩnh nhìn Long Ba, chờ Long Ba đưa ra quyết định cuối cùng. Cho dù Long Ba lựa chọn tinh hạch hay lưỡi gân thì đối với Thượng Ất, kết quả đều không tệ.

“Tôi muốn viên tinh hạch này! Sức mạnh của tôi đã giậm chân tại chỗ đã lâu. Nếu như sức mạnh của tôi tăng lên, chắc chắn đã có thể cứu được bọn Lệ Man.”

Long Ba chẳng cần do dự mà lựa chọn viên tinh hạch màu đen, qua chiến dịch này hắn mới thấy được điểm đáng sợ của thoái hoá thú. Tự tin đã bị thay thế bởi lo lắng, hắn cần phải nhanh chóng tăng sức chiến đấu, như vậy mới có thể còn sống trở về để báo cáo trưởng quan quân đội, đem những chuyện phát sinh của ngày hôm nay báo cáo lại cho thượng cấp.

“Không thành vấn đề, tinh hạch là của anh. Hãy nắm chắc thời gian mà ăn nó, khôi phục thương thế, ba ngày sau gặp lại.” Thượng Ất mỉm cười, tiến lên thu thập các vật liệu khác, quay người về phía bọn Điền Ba nói: “Lưỡi gân hai đầu tôi sẽ lấy, còn mấy khối lân phiến của thú ăn kiến có thể tận dụng làm thành những đồ vật nhỏ bảo hộ, có thể ngăn được đạn bình thưởng, khảm vào đao tăng công kích cũng không thành vấn đề.”

“Cám ơn đại ca Thượng Ất, tôi đã sớm coi trọng lân phiến này, mấy khối này rất giống tấm thép, so với nhựa plastic còn có phần nhẹ hơn. Thích hợp để làm một chiếc áo chống đạn đơn giản.

Vương Cương lảo đảo đi đến, nhặt một đống lân phiến. Sự biến đổi của thuốc kích hoạt đã đẩy nhanh quá trình phục hồi của bên chân bị thương. Hiện tại hắn ta có thể miễn cưỡng di chuyển vài bước mà không cần Vương Phương đỡ. An Tinh Vũ ở một bên cũng tiến lên phía trước, cẩn thận lựa chọn trong đám lân phiến, xem xét một hồi, cuối cùng chỉ cầm đi bốn mảnh lân phiến hơi lớn hơn một chút.

“Điền Ba, anh không chọn mấy khối sao?”

Nhìn thấy Điền Ba im lặng không nhúc nhích, Vương Cương vô ý nhắc nhở, lại phát hiện Điền Ba giống như một tượng đá hình người, con mắt nhìn chằm chằm đống lửa, giống như mọi chuyện bên ngoài chẳng có chút liên hệ gì với anh.

“Vương Cương, đừng quấy rầy anh ấy… Chắc anh ấy đang lo lắng cho vợ và con gái của anh ấy.”

Vương Phương nhẹ nhàng kéo tay Vương Cương, ngón tay còn lại đặt trên môi lắc lắc. Tuy trải qua một trận ác chiến, mọi người đều đối mặt với sinh tử nhưng cuối cùng ai cũng có thu hoạch. Chỉ có riêng Điều Ba, xong ra khỏi trung tâm hưu lão nhưng chẳng thể tìm thấy vợ và con gái.

Nhẹ nhàng lắc đầu, đám người cũng không nói gì nữa. Ngoài cửa sổ ánh trăng dần dần trắng hơn, đêm đã khuya, lại chẳng có tâm trạng để ngủ… Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm dài.