“Ô, ăn ngon, ăn ngon! Chú đẹp trai, kỹ thuật nấu nướng không tệ. Chú nướng them cho cháu mấy cái đuôi thịt, để cháu nếm thử nào.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu của Văn Phỉ dính đầy mỡ, hai cánh tay nhỏ cầm rấy nhiều xiên thịt được xiên bằng những cành cây bé, những miếng thịt biến mất rất nhanh trong cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô.
“Muốn ăn thì tự nướng, không thì nhịn đói đi.” Thượng Ất bình tĩnh nói, đầu cũng không ngẩng lên, chăm chú vào những xiên thịt trên tay mình.
“Thôi vậy, không nướng cho thì coi như xong, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ. Này, anh đẹp trai bên kia ơi, xiên thịt trên tay anh sắp bị cháy hết rồi đó, hay là để em giúp anh hai xiên nhé?”
Văn Phỉ tiến đến chỗ đống lửa cạnh An Tinh Vũ, bắt chước một con mèo nhỏ ngồi cạnh y, khuôn mặt thể hiện sự thèm thuồng mấy xiên thịt nóng hổi.
“Được… Tốt, cho cô!”
Không còn lời nào để nói với Văn Phỉ, An Tinh Vũ bất đắc dĩ đưa những xiên thịt cho cô, sau đó lại im lặng lấy thêm một đống thịt, xiên, đặt lên ngọn lửa đang cháy.
“Moá, dám vụng trộm trốn ở đây để ăn thịt xiên nướng, cái đám người này dám ăn vụng! Nhanh cho tôi nếm thử!”
Long Ba nói xong liền đặt mông ngồi trước đống lửa, chẳng thèm khách khí, vươn tay đoạt lấy xiên thịt của Thượng Ất, cho vội vào miệng. Ngay khi vừa cho vào miệng, miếng thịt toả ra một mùi thơm đậm đã tràn ngập khoang miệng của hắn, mãi mà không tan đi.
“Đây là thịt đuôi thằn lằn đỏ, bên trong bao gồm rất nhiều năng lượng sinh vật, đối với những người đang bị thương rất có lợi, ăn nhiều một chút đi.” Thượng Ất mỉm cười đặt thêm một xiên thịt lên đống lửa, tiếp tục nói: “Đội trưởng Long Ba, anh cũng chú tới những biến hoá lớn gần đây của thế giới chứ. Những động vật kỳ lạ cổ quái chẳng thèm sợ loài người chúng ta nữa, ngược lại chúng tranh nhau, coi chúng ta như những món đồ ăn ngon miệng. Kỳ thật, không phải chỉ mỗi động vật biến hoá, mà còn có cả thực vật. Anh nhìn những cành cây bạch đàn này mà xem, bên trong có chứa chất taurine tổng hợp. Bởi vậy, khác với những xiên nướng thông thường, xiên nướng này sẽ giúp cho mùi vị của thịt càng thêm đầm đà, nếu như sau này, ăn loại cây này sẽ khiến hệ thần kinh của con người sẽ thêm hưng phấn, nhanh chóng tiêu trừ mệt mỏi trên cơ thể và đẩy nhanh tiến độ lành lại của vết thương.”
Thượng Ất lật xiên thịt đang cầm, tiện tay lấy ra một cây chuỷ thủ, lưỡi đao sắc bén nhẹ nhàng cắt khối thịt, ngay lập tức mùi thơm lan tỏa, mặt ngoài của thịt xiên được thêm một tầng hương vị của ớt và tương.
“Không được, chú đẹp trai, cầu xin chú hãy cho cháu một xiên thịt! An Tinh Vũ nướng con thú ăn kiến kia không ngon bằng chú. Thực sự không được… Cho dù chú đánh cháu vài cái vào mông, cháu hứ sẽ không khóc nữa, có được không?” Mùi hương thơm vương đầy bên mũi khiến Văn Phỉ không thể chịu đựng sự thèm thuồng về mấy xiên thịt trên tay Thượng Ất. Nuốt xuống một miếng nước bọt, Văn Phỉ dùng giọng điệu như của một con thú cưng đang làm nũng chủ, cũng giống như đang cầu khẩn Thượng Ất.
Thượng Ất lườm cô, lạnh lùng nói: “Nếu như cô không sợ biến thành quái vật sung tấy toàn thân thì cô cứ ăn đi. Trong thịt của thoái hoá thú chứa rất nhiều năng lượng sinh vật, một đứa trẻ như ngươi mà ăn nhiều…”
Giọng nói của Thượng Ất đối với Văn Phỉ tràn ngập sự khinh bỉ cùng cảnh cáo, khiến cho cô nhóc bị doạ rùng mình một cái, chân tay luống cuống chạy lại phía An Tinh Vũ, ánh mắt cực kì ai oán nhìn những xiên thịt trên tay Thượng Ất. Những người khác không tự chủ che miệng cười thầm khi trông thấy một màn này, Vương Phương tiến về phía trước, lấy một quả táo đưa cho Văn Phỉ, nhẹ giọng an ủi bên tai cô nhóc.
“Đội trưởng Long Ba, anh là người hào sảng, tôi cũng nói thẳng, tôi sẽ dẫn Văn Phỉ đi. Anh rút quân về, truyền đạt cho cấp trên của anh, yêu cầu của tôi rất đơn giản. Chuẩn bị vũ khí của một liên đội lục quân, bao gồm súng trường, súng ngắn, súng tiểu liên, súng máy, tôi đều cần, đạn càng nhiều càng tốt.”
Thượng Ất vừa nói vừa rút một tờ giấy từ trong ngực ra, phía trên mấy dòng chữ: “Những loại vũ khí phụ trợ và trang bị khác tôi đã sớm viết vào giấy này, các anh dựa theo đó mà chuẩn bị là được. Ngoài ra tôi còn cần một khẩu súng bắn tỉa phản tiết bị, tốt nhất là cùng loại với súng bắn tỉa Barret XM109, đường kính đã được cải tiến qua, tốt nhất là đạt tới 30 li trở lên.”
Cái gì? Đang nói đùa sao?
Long Ba kinh ngạc nhìn Thượng Ất, đánh rơi luôn cả xiên thịt xuống đất mà hắn cũng chẳng phát hiện ra. Tên nhóc này đang nói đùa sao? Hắn muốn xây dựng một lực lượng vũ trang phản chính phủ hay muốn thành lập một thế lực căn cứ kinh khủng thế?
Tạm thời không nói đến vũ khí của một liên đội bình thường, cứ nói đến đống vật liệu công trình kiến trúc trên tờ giấy kia đi, cấp bậc của Long Ba có thể điều động sao? Thượng Ất không bị điên đấy chứ? Hắn muốn nhiều vật tư quân dụng như thế này làm gì? Định ngay dưới mí mắt quân đội lập một căn cứ độc lập trên mặt đất sao?
Đáng nói nhất là cây súng bắn tỉa kia… Con em nó chứ! Đường kính vượt qua 25 li trở lên là loại súng bắn tỉa thường sao? Nói chính xác phải là pháo! Loại đồ vật này đừng nói là con người, cho dù là một cỗ xe tăng cũng dễ dàng phá huỷ. Lại nói tiếp, ông đây tham gia quân đội nhiều năm như vậy còn chưa thấy qua loại vũ khí này đâu, giờ anh dám mở miệng đòi, ông đây đi đâu tìm?
Không có khả năng, những yêu cầu của Thượng Ất giống như đang mơ mộng hão huyền, căn bản là không có khả năng thực hiện!
Có lẽ nhìn ra tâm tình khó xử của Long Ba, Thượng Ất nhẹ nhàng cười, đưa cho Long Ba một xiên thịt đuôi thăn lằn đỏ, nhẹ nhàng nói:
“Đội trưởng Long Ba, chúng ta đều là người thông minh. Thân phận của Văn Phỉ là gì chắc anh rõ rang nhất, dùng những vậy này đổi về cháu gái bảo bối, đối với lão già Văn Thiên Hoa kia mà nói đây là một giao dịch tiện nghi cho lão ta. Anh đừng quên chúng ta tốn bao nhiêu vũ kí, chết bao nhiêu nhân tài, mới có thể cứu được cháu gái của lão.”
“Cậu biết Văn Thiên Hoa? Rốt cục cậu là ai?”
Long Ba không thể khắc chế được cảm giác hoảng sợ trong long nữa, hắn đột nhiên cảm thấy người tên Thượng Ất này rất đáng gờm. Thượng Ất giống như u linh, mọi chuyện hắn đều đã tính toán rất kỹ càng, ở trước mặt hắn, Long Ba không thể che giấu bất kì bí mật nào.
“Tôi tên là Thượng Ất, người nhà tôi đang trốn ở Hoa Tụng Cư Xá của Thủ đô, tôi muốn các loại vũ khí này được đưa đến đó.”
Thượng Ất cũng chẳng thèm giấu diếm, đem mọi chuyện liên quan đến mình nói ra, đây cũng không phải là do hắn tự tin, mà là hắn biết những loại thủ đoạn giấu diếm thân phận hay vị trí nho nhỏ chẳng khác nào trò đùa trong mắt các vị lãnh đạo Quốc gia. Cho dù bây giờ là tận thế, Thượng Ất tin rằng, chỉ cần Quốc gia ra tay, không đến nửa ngày có thể tra được ra vị trí ẩn náu của mẹ con Trần Phóng. Nói không chừng, vào ban đêm, hình ảnh của biệt thự tại Hoa Tụng Viện của Thủ đô, sẽ được bày trên bàn của vị chỉ huy quân đội tối cao.
Trước mặt quốc gia, người dân chỉ là một thứ nhỏ bé. Chí ít cho đến thời điểm Thượng Ất trở thành cường giả nguyên tố hoặc Bán Thần, hắn chưa có ý định dựa vào năng lực bản thân để chống lại lực lượng của Quốc gia. Nguyên tắc của Thượng Ất là hợp tác cùng có lợi, cho nên đối với danh sách những vũ khí trang bị bên trên là để trang bị cho những người còn sót lại trong biệt thự, súng bắn tỉa là chuẩn bị cho Hoàng Long, còn các loại công trình vật tư… Nếu như một tháng sau làn sóng biến đổi lần đầu tiên ập đến, những người sống sót sẽ ý thức được xây dựng một căn cứ cao mười mét có tường vây xung quanh là quyết định sáng suốt cỡ nào.