Thoái Hóa Toàn Cầu

Chương 102: Huyết Chiến





Long Ba đã từng chứng kiến uy lực của cái lưỡi này, Tiểu Ngũ, Lệ Man tất cả đều chết dưới cái lưỡi này. Hiện tại hắn đang ở giữa không trung, dù cho có một thân bản lĩnh mà không có chỗ mượn lực, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cái lưỡi đầy gai khổng lồ kia cuốn tới.

“Thượng Ất, con mẹ nhà anh còn chờ cái gì nữa, ông đây lập tức liền phải ngủm củ tỏi rồi đây này.”

“Đừng khẩn trương, có tôi đây rồi!”

Thân ảnh Thượng Ất bay lượn mà đến, ngay trước một giây trước khi cái lưỡi đầy gai nhọn quấn lấy Long Ba, dao bầu sắc bén đã chém vào phía trên nó. Trong lúc nhất thời, một dòng máu vô cùng tanh hôi phụt ra ngoài, khoảng mười mấy cây gai nhọn cũng bị Thượng Ất chặt đứt. Dưới tốc độ quỷ mị gấp ba người bình thường của Thượng Ất, thú ăn kiến biến dị lần đầu tiên bị một vết thương trầm trọng!

“Tê ~!”

Thú ăn kiến biến dị phát ra tiếng gào thét chói tai, thanh âm này nghe có chút cổ quái, giống như là thanh âm lúc một con chó bị nắm cổ giãy giụa phát ra. Theo cái âm thanh cổ quái này, cái lưỡi dài của thú ăn kiến biến dị như mãng xà nổi điên, cuồn cuộn cuốn lấy cây dao bầu của Thượng Ất trên không trung, lại dùng một tốc độ khủng khiếp vặn xoắn, vây khốn nửa người trên của Thượng Ất.

“Không tốt! Thượng Ất cẩn thận!”

Điền Ba và An Tinh Vũ đồng thời kinh ngạc hét lên, kể cả Thượng Ất, không ai ngờ tới việc lưỡi của thú ăn kiến biến dị này lại phản ứng nhanh nhẹn đến như thế. Thượng Ất phản ứng chậm một chút, liền bị con súc sinh này bắt lấy thời cơ cuốn chặt. Lúc này vô số cây gai sắc nhọn đâm vào trong cơ thể của Thượng Ất, nhìn qua như thể Thượng Ất bị vạn tên xuyên tim.

Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi! Giây phút này, nhóm người hoàn toàn mất hết can đảm, bọn họ không thể tin được sự thật đang xảy ra trước mắt này, chẳng lẽ con người không có cách nào có thể đánh bại loài thú thoái hóa này sao?

“Mẹ nó, thật là đau quá đi…Long Ba, nhanh đập nát cái xương sụn đó đi, tôi…Tôi không trụ được lâu nữa đâu! A!”

Cảm thụ đau đớn trên cơ thể, Thượng Ất không giãy giụa. Hắn tỉnh táo dùng dao đâm sâu vào cái lưỡi dài, phảng phất coi như những cái gai nhọn đâm vào trong cơ thể hắn như không tồn tại.

Hắn đang chờ đợi, chờ lúc Long Ba một kích cuối cùng đánh nát đầu con thú ăn kiến. Trước lúc đó, Thượng Ất sẽ không dễ dàng buông cái lưỡi dài này ra. Cái lưỡi này thật sự rất đáng sợ, mềm dẻo mà lại có sức mạnh như một con mãng xà, tốc độ phản ứng nhanh nhẹn cũng vượt xa khỏi sức tưởng tượng của Thượng Ất.

Bởi vậy, lý do mà Thượng Ất bị lưỡi dài quấn lấy, một nửa là do thật sự hắn không phản ứng kịp, nửa còn lại là vì hắn muốn tranh thủ thời gian cho Long Ba ra một kích cuối cùng.

“Thật là một người đàn ông tốt! Đủ can đảm!”

Mở mắt trừng trừng nhìn Thượng Ất bị cái lưỡi dài đầy gai quấn lấy, Long Ba không suy nghĩ gì nữa dùng hết khí lực toàn thân bỗng nhiên đấm ra một quyền, trong phút chốc một quyền gào rít lao tới, thú ăn kiến biến dị thống khổ té lăn ra trên mặt đất. Yếu điểm bị thương nặng, dù thú thoái hóa có mạnh mẽ hơn nữa cũng không có khả năng bình yên vô sự được.

“Lại đến!”

“Bịch!”

“Bịch!”

Long Ba không biết rốt cuộc hắn đánh ra mấy quyền, hắn chỉ cảm thấy thân thể của thú ăn kiến biến dị dưới thân run rẩy càng thêm kịch liệt, cuối cùng thú ăn kiến rốt cuộc phá tan sự trói buộc của tường bê tông, liều mạng phóng tới hướng cửa lớn trong phòng.

Căn phòng nhỏ hẹp hoàn toàn không chứa nổi thân thể cực kỳ to lớn của thú ăn kiến biến dị. Trong phòng, bê tông, đất cát rơi như mưa, trong lúc hỗn loạn, có một khối bê tông to lớn đập trúng mặt Long Ba, đau đớn kịch liệt cộng với việc dùng sức quá độ, Long Ba rốt cuộc không kiên trì nổi nữa, trước mắt tối sầm lại, ngất đi…Mà một giây trước khi hôn mê, Long Ba mơ hồ nhìn thấy Thượng Ất máu me đầy người quơ lấy Văn Phỉ, sau đó nhanh chóng chạy về phía hắn…

Tí tách, tí tách, tiếng nước nhỏ giọt truyền đến. Long Ba vô thức mở to hai mắt ra, lại phát hiện trước mặt một mảnh tối đen. Muốn chống người ngồi dậy, đầu lại đau đớn một hồi, bất đắc dĩ chỉ có thể nằm xuống lại lần nữa.

“Đội trưởng Long Ba, anh tỉnh rồi hả? Đừng lộn xộn, trên đầu anh bị thương rất nặng, cẩn thận làm rách vết thương! Anh uống một ngụm nước trước đi, đợi lát nữa thịt nướng xong, anh ăn một ít thịt thì sẽ có thể hồi phục nhanh thôi.”

Giọng nói xa lạ truyền tới, trước mắt Long Ba cũng chầm chậm khôi phục sáng ngời. Mở mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một cô gái xa lạ đang quỳ gối ngồi bên cạnh mình, cẩn thận từng li từng tí bưng một chén nước đến cho hắn.

“Cô là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ rõ ràng…”

Long Ba kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, đây là một căn phòng ngủ rất bình thường, diện tích không lớn, chỉ có một cái giường và một cái tủ sách. Trên vách tường có một tấm poster ngôi sao, chẳng qua tấm poster dường như bị máu làm vấy bẩn, không thấy rõ rốt cuộc là ngôi sao nào.

“Tôi tên là Vương Phương, đội trưởng Thượng Ất để tôi tới chăm sóc anh. Nơi này là một khu dân cư rất bình thường, hôm qua lúc đội trưởng Thượng Ất mang bọn tôi đi ra, bởi vì trời tối không nhìn rõ đường đi lắm, liền chọn nơi này làm điểm dừng chân tạm thời. Đội trưởng Long Ba, anh uống một ít nước đi, hiện tại những chai nước này đúng là càng ngày càng khó tìm.”

“Khu dân cư? Chúng ta từ trung tâm nghỉ dưỡng chạy ra ngoài? Con thú ăn kiến biến dị kia đâu rồi? Tôi hôn mê bao lâu rồi vậy?”

Long Ba miệng lớn uống nước khoáng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Bởi vì hôn mê, trí nhớ của hắn vẫn còn dừng lại ở một khắc lúc con thú ăn kiến phát điên kia.

“Anh gần như hôn mê hơn một ngày một đêm rồi, về phần con thú ăn kiến kia, anh quên rồi sao, nó cuối cùng bị anh đánh chết rồi mà! Nói đến đây, anh cũng thật là lợi hại, một con quái vật lớn như vậy mà…Lúc ấy nếu không phải tôi nhanh tay kéo Vương Cương giấu vào trong xe, liền sẽ bị cái con thú kia đạp cho một phát chết tươi rồi.” Vương Phương cười híp mắt nhìn chằm chằm Long Ba, trong hai mắt không hề che dấu vẻ sùng bái. Đột nhiên cô như nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: “Đội trưởng Long Ba, anh lại nghỉ ngơi một lát đi, đội trưởng Thượng Ất nói, nếu như anh có thể đứng dậy, lát nữa liền ra ngoài ngồi cùng mọi người một chút, vừa ăn thịt nướng vừa thương lượng chuyện phân chia chiến lợi phẩm. Ừm, còn có…Phần thưởng đặc biêt.”

Phân chia chiến lợi phẩm? Phần thưởng đặc biệt?

Long Ba mê mang nhìn Vương Phương, hắn không hiểu vì sao mặt của cô gái này đột nhiên lại đỏ bừng. Chẳng lẽ cô ta cũng là một chiến sĩ cải tạo gen, bị cấy vào gen tắc kè hoa sao? Nhưng mà mình rõ ràng không cảm giác được cô gái này có bất kỳ lực uy hiếp nào mà?

“Chuyện đó…Vẫn là để đội trưởng Thượng Ất tự mình nói với anh đi. Nói tóm lại, tất cả mọi người đều vô cùng biết ơn anh, nếu không phải anh đánh chết con quái vật kia, mọi người không ai có thể sống sót được.”

Vương Phương nói xong, đứng dậy cúi chào Long Ba một cái thật sâu, sau đó quay người đi ra khỏi phòng, để lại Long Ba chẳng hiểu mô tê gì, một mình phát ngốc.

“Mẹ kiếp, giả thần giả quỷ, ông đây ngược lại muốn xem xem các người rốt cuộc đang làm cái gì!” Vịn giường, Long Ba nhe răng trợn mắt đi ra khỏi phòng. Vừa đi ra cửa lớn, một cỗ mùi thịt nướng khiến người ta động lòng liền bay vào lỗ mũi Long Ba, dẫn tới bụng hắn lập tức vang lên một tiếng như sấm nổ rền vang.

Thơm quá đi, là loại thịt gì mà có thể thơm đến như vậy chứ?

Long Ba vô thức đi đến phòng khách nhìn một chút, chỉ thấy bốn năm bóng người ngồi vây quanh trước một lò than, mùi thơm kỳ dị kia chính là truyền đến từ chỗ thịt nướng bên trên lò than kia.

“Tiểu thư Văn Phỉ? Cô…Cô đây là đang làm gì vậy?”

Sau khi đến gần, Long Ba liếc mắt một cái liền nhận ra bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của Văn Phỉ. Con bé này thường ngày thích mặc những bộ quần áo in hình nhân vật hoạt hình nhất, cũng rất yêu quý những bộ quần áo này. Nhưng mà giờ phút này, con bé này lại làm cho một bộ quần áo sạch sẽ trở nên bẩn thỉu như vậy, ngay cả khuôn mặt thường ngày được bảo dưỡng bóng loáng như sữa bò cũng dính đầy vệt khói đen.