Thịt Trước Yêu Sau

Chương 31: Chương 31




“Không dừng lại thì cũng đành mặc cô ta thôi. Thế giới 2D rốt cuộc chỉ là thế giới 2D, anh không thể vì nó mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống thật của mình.” Ngụy Nam mở vòi nước, kéo tay cô cùng rửa bọt xà phòng, thờ ơ nói.

Thích Hân Nhiên lặng lẽ ngẩng đầu quan sát nét mặt của người nào đó trong gương.

…… Thật sự không ảnh hưởng sao?

Rõ ràng mỗi lần nhìn thấy nghe thấy đều không giấu được bực bội, vậy mà còn vờ như không có việc gì.

“Vậy anh không định làm sáng tỏ ư?” Cô mím môi: “Lần live stream trước và lần anh đăng Weibo kia nữa …… Cũng có rất nhiều fangirl tỏ vẻ chúc phúc mà.”

“Không phải vấn đề này.” Ngụy Nam lắc đầu: “Có mất fan cũng không sao, chủ yếu là anh không tìm thấy lý do để làm sáng tỏ.”

Thích Hân Nhiên nhíu mày: “Sao lại thế ạ?”

“Thứ nhất, trước giờ Tụ Lí chưa từng công khai thú nhận có gì với anh, cái gọi là cảm tình đều do fan tự tưởng tượng mà ra, anh nói thẳng lại chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, chắc chắn họ sẽ không tin. Thứ hai, hình tượng trên mạng và ngoài đời của cô ta không hề giống nhau, cụ thể thế nào thì anh đã kể với em rồi. Dẫu cô ta phiền thật song anh không thể lôi điều đó ra đe dọa cô ta, càng không có biện pháp vạch trần. Chẳng may fan cuồng của anh tìm cô ta trả thù, cộng thêm những việc kia thì sẽ gây ra sự tổn thương quá lớn cho cô ta.”

Ngụy Nam dừng lại, cúi đầu nhìn vào mắt cô, nhướng mày nói: “…… Em nhìn anh như vậy làm gì.”

“Không có gì. Mới đầu em cứ tưởng anh chỉ phiền cô ta thôi, không ngờ anh còn suy xét nhiều đến thế.” Cô khá bất ngờ.

Vốn đã quen với bộ dáng ngả ngớn cà lơ phất phơ của anh, nay đột nhiên nghe thấy anh phân tích sự việc như thế, cảm giác thực sự chín chắn chu toàn…… Rất có sức hút.

“Đúng vậy.” Ngụy Nam thở dài, liếc cô đầy ẩn ý: “Dù sao anh cũng là một lão già, suy tính mọi việc tương đối nhiều.”

Thích Hân Nhiên: “……”

Xí, cái đồ hẹp hòi.

Cô chỉ nói đúng một lần mà còn ghim tận đến giờ.

“Thật ra còn một lý do khác.”

Ngụy Nam tắt vòi nước, rút khăn trên giá xuống lau khô tay cho cô.

“Anh mau nói đi.” Thích Hân Nhiên đá dép anh: “Đừng úp úp mở mở nữa.”

“Trước đây anh thực sự độc thân, không có ai để công khai.” Ngụy Nam thoáng ngừng lại, nhìn cô: “Hiện tại á, có thì có, nhưng người ta lại không muốn anh công khai.”

“Em?” Cô ngơ ngác: “Em nói lúc nào……”

“Chẳng phải em đã từng nói không muốn thế giới 2D với cuộc sống ngoài đời có dính dáng gì đến nhau sao?” Ngụy Nam nhếch môi, như uất ức lại như cười khổ: “Anh live stream em không chịu nói chuyện, anh chụp ảnh em cũng không muốn lọt vào ống kính, khác gì ngầm nói với anh là không muốn công khai đâu?”

Có vẻ đúng, khá hợp lý đấy.

…… Cái con khỉ ý.

Cô căn bản không hề nghĩ thế.

“Em không nói gì là bởi rất ít live stream, đứng trước màn hình là…… Sẽ căng thẳng, hơn nữa bọn họ đến để ngắm anh chứ liên quan gì đến em.” Thích Hân Nhiên bĩu môi, nói một câu lại không nhịn được chọc chọc vào vai anh: “Thế còn chụp anh, tấm lần trước anh đăng trên Weibo có em rồi còn gì? Em chưa kêu ca thì thôi anh còn muốn thế nào nữa?”

“Lần trước?” Ngụy Nam bị cô chọc thật sự oan uổng, giơ tay nắm lấy ngón tay cô: “Anh nào chụp được em?”

“Anh chụp được tay em.” Thích Hân Nhiên nói: “Có cả lắc tay.”

“…… Cái đó anh không cố ý.” Ngụy Nam dở khóc dở cười: “Chụp xong anh mới phát hiện dính cả tay em nhưng lười chụp lại quá nên đăng Weibo luôn.”

Vả lại bức ảnh đó chỉ chụp được cánh tay với lắc tay của cô thôi, không lộ mặt cũng chẳng lộ tiếng thì làm gì có ai nhận ra?

“Hừm, tóm lại.” Thích Hân Nhiên quay mặt đi: “Tóm lại ý em là như thế.”

“Cái gì?” Ngụy Nam ngẩn người: “Ý em làm sao?”

“……” Ngốc thế không biết.

Thích Hân Nhiên không trả lời, chỉ nhìn anh một cái, sau đó rút đôi tay đã được lau khô ra, quay người mở cửa đi ra ngoài.

Ngụy Nam: “???”

Ơ? Đừng đi mà!

Nói được một nửa thì ai biết ý cô là gì?!

Cô nàng này!

Anh bất lực thở dài, vắt khăn lau tay lên giá.

Nhưng nghĩ đến ánh mắt trước khi ra ngoài của cô…… Hình như đã hiểu được xíu.

“Hân Nhiên!” Ngụy Nam vội vã đi ra lại không thấy người đâu, anh bèn gọi một tiếng, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng vang liền nhanh chân đi qua.

Thích Hân Nhiên đang dựa vào tủ bát uống nước, bỗng nhiên có người lao đến như một cơn gió, sau đó tay trái bị anh kéo tới đan mười ngón tay vào nhau, khó hiểu hỏi: “Anh kéo tay em làm gì…… Còn chụp ảnh nữa?”

“Anh phải giữ chứng cứ.” Người nào đó cúi đầu nhìn điện thoại, cong môi cười toe.

“Giữ chứng cứ gì cơ.”

Cô thò lại gần định xem thì anh đã nhanh tay khóa máy.

“Không cho xem.” Ngụy Nam nhét điện thoại vào túi, cúi đầu hôn chiếc vòng trên cổ tay cô, khẽ nói: “Lát nữa em sẽ biết.”

Thích Hân Nhiên: “……”

Hừ, ra vẻ bí ẩn làm gì.

Không cho xem cô vẫn đoán được, biết không?

Cô thầm hừ một tiếng, tránh thoát khỏi tay ai kia, quay đầu uống nước.

Buổi tối Ngụy Nam lái xe đưa cô về trường, lúc xuống xe trùng hợp gặp phải Chung Tình mới đi chạy bộ về, mắt của cô nàng này tinh ghê gớm, mới trông thấy cô đã giơ tay chào hỏi, nhân tiện làm quen với bạn trai cô.

“……Ổn áp đấy. Người thật còn đẹp trai hơn trên ảnh á.”

Trên đường về ký túc xá, rốt cuộc Chung Tình cũng không nhịn được nữa mà khen một câu.

“Ừ.”

“Hơn nữa thoạt trông dáng người khá tốt, rất cao, kiểu mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt ấy.”

“Ừ.”

“Đặc biệt là giọng nói, siêu dịu dàng luôn! Nếu anh ấy mà lồng tiếng kịch truyền thanh thì tớ phải pick ngay!”

“…… Khụ.” Thích Hân Nhiên suýt sặc nước bọt, cố gắng che giấu vẻ chột dạ trên mặt: “Tớ thấy bình thường mà, không hay lắm.”

“Tớ rất rất khiển trách cái đồ đang sống trong phúc mà không biết hưởng như cậu đấy.” Chung Tình vô cùng đau đớn ôm ngực: “Nếu tớ vớ được một anh bạn trai như vậy thì khỏi hẹn hò gì hết, mỗi ngày ôm đùi bắt anh ấy nói chuyện là đủ, hu hu hu.”

“Thiếu nữ tỉnh lại đi.” Thích Hân Nhiên xoa đầu cô ấy: “Đến ký túc xá rồi.”

“Ai cho xoa! Xoa nhiều trọc đầu người ta đấy!” Chung Tình kéo tay cô ra, lẩm bẩm: “Nhớ khao một bữa thoát ế đó nghen.”

Đây là quy định của phòng ký túc xá này, từ năm nhất các cô đã lập lời thề với nhau rằng ai thoát ế thì phải khao những người còn lại một bữa, xin ít vía tình yêu…… Tuy rằng chẳng biết đây là cái quy định chết toi gì, nói thẳng ra chủ yếu mượn cớ chúc mừng thoát ế để đi chơi thôi.

Chuyên ngành học của các cô khác nhau, tham gia các clb khác nhau, bình thường ngoài tiết chung hoặc ở ký túc xá thì có rất ít cơ hội tụ tập với nhau.

“Rồi rồi rồi.” Thích Hân Nhiên móc thẻ vào trường ra quẹt, đẩy bạn cùng phòng về ký túc xá: “Tớ tuyệt đối sẽ không trốn.”

Lúc về đã muộn, cô không bật máy tính nữa, tắm rửa xong liền trèo lên giường nằm đắp mặt nạ, nhân tiện nhắn WeChat báo với ai kia rằng cô đã về tới ký túc xá.

– Ừ, anh cũng mới về đến nhà.

…… Rep thần tốc luôn.

Bình thường sau khi đưa cô về trường anh sẽ bị tắc đường khoảng nửa tiếng, chẳng mấy khi lại trả lời nhanh như thế.

– Mai anh có phải bay không?

– Chiều anh sẽ bay, đi chừng ba ngày.

Đoạn gửi sang cho cô một bức ảnh.

– Đây là gì thế ạ?

– Lịch phân công của đội bay bọn anh, mỗi tháng đổi một lần.

Có cả thứ này luôn?

Thích Hân Nhiên nhấn vào phóng to ảnh lên, chỗ nào có tên anh đều được đánh dấu, ngày nào xuất phát, đi bao lâu, đích đến ở đâu, tất cả đều được sắp xếp rõ ràng, đọc cái hiểu ngay.

– Anh gửi cái này cho em làm gì?

– Anh muốn báo cáo lịch trình với bạn gái thôi.

– Bình thường mỗi lần anh lên xuống máy bay đều báo với em mà?

– Anh sợ có khi quên báo sẽ khiến em lo lắng.

– Không đâu, có thể dứt khoát chia tay luôn.

–???

- ……

– Cưng à, anh sai rồi.

–.

– Anh chỉ thuận miệng nói vậy thôi chứ không quên đâu!!

– Ừa, em tạm tin đấy.

– Khóc huhu.jpg

– Ghét thấy mịa, biến.

Hai người lại vừa chọc ghẹo nhau vừa trò chuyện một lúc, ai kia bỗng nhớ tới việc chính còn chưa nhắc.

– Em xem Weibo chưa.

– Chưa ạ, lát nữa chuẩn bị ngủ thì em lướt xíu.

– Hmmm.

– Gì đấy!

Bên kia dừng lại, lâu sau mới rep ba chữ.

– Không có gì.

Thích Hân Nhiên: “……”

Không có gì con khỉ!

Muốn cô xem thì cứ nói thẳng ra.

…… Hại cô vốn đã đoán được lại không khỏi tò mò.

Khụ khụ.

Thích Hân Nhiên thở dài, quyết định không để ý tới tên kia nữa, vào Weibo xem rồi tính.

Cô đăng nhập acc chính.

Vừa mới vào đã bị tiếng thông báo liên tục dọa sợ.

Hơn 8000 chia sẻ.

Nam Lâm: Bạn gái không cho lộ mặt, đành miễn cưỡng lộ tay cho các bạn xem. @ Bắc Đường

Bức ảnh chính là tấm mà người nào đó đột nhiên lao vào bếp kéo tay cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, nắm thật chặt.

Mục bình luận và like bên dưới bùng nổ.

– Uầy uầy uầy cuối cùng cũng công khai rồi.

– Vờ lờ Đường Đại á!! Kinh hãi.jpg

– Hiện trường ngược chó độc thân.

– Chúc mừng anh Lâm huhu QAQ

– Chúc 99!! Phải hạnh phúc đó nha ~

……

Đa số bình luận là chúc mừng kèm với icon hoa và tim, ngoài ra còn có một bộ phận nhỏ fan CP vẫn chưa từ bỏ ý định tag Tụ Lí đại đại nhưng rất nhanh đã bị bình luận mới đẩy xuống, bản thân Tụ Lí cũng không xuất hiện đáp lại.

Yên tĩnh thế sao?

Lạ lắm à nha.

Cô cong môi, lướt lên trên xem lại bài đăng Weibo và ảnh.

Tay người đàn ông này trắng thật.

Khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài.

Lòng bàn tay dày rộng, khô ráo ấm áp.

Lúc nắm lấy tay cô sẽ siết đến độ run nhè nhẹ.

Song rất chắc chắn, rất đáng tin.

Lại còn bạn gái gì đó……

Khụ, ai kia cũng không quá ngốc nhỉ.

“Hân Nhiên, cậu đắp mặt nạ xong chưa?” Chung Tình đứng dưới giường hô vọng lên: “Tớ chuẩn bị tắt đèn đây.”

“……” Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ thoáng nóng lên, Thích Hân Nhiên không muốn mất mặt đành bảo bạn cùng phòng ngủ trước: “Lát nữa tớ xuống tắt cho.”

“Ok.” Chung Tình lên tiếng, thu dọn xong mọi thứ rồi nhanh nhẹn bò lên trên giường.

Sau khi nghe thấy giường đối diện không còn động tĩnh, cô đè mặt nạ lạnh lẽo trên mặt, không dám ngắm bức ảnh kia nữa, vội vàng gõ mấy chữ.

Nhấn chia sẻ.

Bắc Đường: Ôi chao, bị bắt được rồi. [doge]

…… Sến quá.

Cô đăng xong cũng không khỏi cảm thấy sến nổi da gà.

Cô thoát ra, bất ngờ phát hiện bài đăng Weibo bên dưới tăng thêm mấy trăm bình luận và react, fan cũng tăng lên không ít, nhấn vào xem gần như tất cả tên ID đều là “XXX nhà anh Lâm”, không cần nói cũng biết là fangirl nhà ai kia mò tới qua Weibo vừa rồi.

Thích Hân Nhiên đọc lại Weibo mình mới chia sẻ…… Khụ, quyết đoán rời khỏi acc chính đổi sang acc clone, nếu không thoát ngay thì chắc chắn chưa đầy 5 phút sẽ bị bình luận oanh tạc khỏi ngủ.

“Ting.” Điện thoại rung lên.