Thịt Trước Yêu Sau

Chương 32: Chương 32




Cô thở dài, để điện thoại xuống đuôi giường, kéo chăn chuẩn bị ngủ.

……Không kìm lòng được lại cầm điện thoại lên lướt Weibo một lúc.

Bên acc clone còn đỡ, chủ yếu là fan lâu năm thấy acc chính share bài thì chạy tới chúc mừng cô.

Đặt cạnh nhau so sánh thì bên acc chính thực sự bùng nổ.

Bình luận và like đạt mức cao kỷ lục kể từ khi cô tạo tài khoản đến giờ.

—— Bạn Thích chưa thấu việc đời tỏ vẻ run bần bật.

– Wow wow wow chúc mừng Đường Đại!!

– Đường Gia nhà mừn cuối cùng cũng lấy được chồng rồi (cay đắng gạt lệ)

– Oimeoi hai CV mị thích yêu nhau kìa?

– Hóng chuyện góp vui ha ha ha.

– Đường Đại theo đuổi nam thần phỏng? →_→

– Kìa lầu trên?? Cái gì dị??

– Mị đã không kìm lòng được tưởng tượng tới cảnh Đường Gia cưỡng ép trai đẹp làm áp trại tướng công [ ăn dưa ]

– Ầy ~ giọng anh Lâm nhà mị dịu dàng thế thôi chứ ổng đàn ông lắm à nha!

– Yes yes yes! Tính cách hổ báo cáo chồn lắm!

– Hoá ra Đường Đại đùa giỡn không thành mà bị nghiệp quật…… Sao?

– Ha ha ha lầu trên đừng tấu hài nữa mau ngồi xuống đi.

– Cút lên top để Đường Đại đọc nhe [doge]

Thích Hân Nhiên: “…… Khụ.”

Bởi vì đa số bình luận đều là fans nhà cô và nhà ai kia tới hóng hớt nên bầu không khí tương đối hài hoà, không ai gây war cả.

Chỉ có mấy kẻ mang danh fan CP tìm đến lải nhải về Tụ Lí gây rối, mắng mấy lời bẩn thỉu. Mới đầu còn có người hóng hớt, nhưng sau khi nghe một đống cốt truyện ảo tưởng vớ vẩn thì chả còn hứng nữa, tất cả đều quay ra mắng giùm cô, đọc mà sướng rơn.

“Ting.” Điện thoại rung lên.

Lần này là người nào đó nhắn WeChat.



– Ngủ ngon nhé em yêu.

Sau còn gửi thêm icon chó Shiba híp mắt chơi đu.

Cười ngốc nghếch.

……Cũng rất đáng yêu.

Chắc hẳn anh đã trông thấy bài share của cô rồi nhỉ?

– Cún con ngốc ngủ ngon.

Thích Hân Nhiên mím môi nén cười đáp anh một câu.

- ???

– Không thích à.

– Đừng có nói em ghi chú anh trong điện thoại thế này đấy nhé?!

– Ồ, cảm ơn anh đã nhắc.

–!!!

– Em đã sửa xong rồi.

– Em…… Chờ anh về xử lý em, hừ.

– Lịch làm việc tháng này của anh kín đến tận cuối tháng mới có hai ngày nghỉ ngơi, liệu lão già như anh có nhớ nổi không?

– Anh sẽ lấy sổ ra ghi lại, hừ.

– Đồ trẻ con.

– Người ta cứ trẻ con đấy thì sao, hừ.

– Không nói chuyện với anh nữa, em đi ngủ!

– Ngủ ngon, hừ.

Thích Hân Nhiên lại ngồi dậy thả điện thoại xuống cuối giường rồi nằm xuống kéo chăn nhắm mắt lại.

Không hiểu tại sao tâm trạng lại rất vui.

Trong khoảng thời gian cầu mà không được kia, cô đã từng an ủi bản thân rằng thật ra một mình cũng tốt, thích làm gì thì làm, rất tự do, cũng không cần vì người khác mà thay đổi chính mình. Yêu đương vừa tốn tiền lại lãng phí thời gian và sức lực, mỗi ngày sống trong sự lo được lo mất, đã thế còn phải tốn tâm tư đoán già đoán non suy nghĩ của đối phương.

Quá mệt mỏi.

Không hề tốt chút nào.

Nhưng bây giờ cô mới chậm rãi phát hiện ra không phải như vậy.

Lo được lo mất là bởi từ lúc bắt đầu cô đã không đặt bản thân và đàn anh vào thế bình đẳng.

Cô yêu thầm đàn anh, mà đàn anh không thích cô.

Sự mâu thuẫn không thể điều hoà này luôn đè nặng cô, ép cô không thở nổi.

Ngay cả việc nghĩ đến sau này hai người ở bên nhau vẫn thấy bất an, cảm giác đàn anh yêu cô cũng chỉ là khiên cưỡng, không thật sự thích cô.

Do đó cô luôn thật cẩn thận khép nép, ép bản thân không còn là chính mình nữa, thậm chí biến thành một người xa lạ.

Tuy nhiên khi ở bên Ngụy Nam cô hoàn toàn không có cảm giác đấy.

Rất nhẹ nhàng, rất tự nhiên.

Ăn không ngồi rồi đợi anh mà chẳng thấy xấu hổ, độc mồm độc miệng trêu chọc cũng không sợ anh tức giận.

Thỉnh thoảng vì một vài hành động khó hiểu nào đó của đối phương mà tâm trạng trở nên thoải mái.



Đây…… Là thích ư?

Cô không rõ lắm.

Anh với đàn anh là hai người hoàn toàn khác nhau.

Lần đầu tiên nhìn thấy đàn anh, tim cô loạn nhịp, mặt đỏ tai hồng, tay chân không biết để đâu cho phải. Khi đàn anh tới nói chuyện cô sẽ căng thẳng đến mức líu lưỡi, hai câu giới thiệu ngắn ngủi thành 18 đoạn đứt quãng.

Đây là ấn tượng ban đầu của cô về việc thích một người, đồng thời là sự lý giải về cảm xúc “Thích”.

Song Ngụy Nam lại mang tới những cảm giác trái ngược hoàn toàn, thậm chí còn vượt ra khỏi phạm vi lý giải đó.

Điều duy nhất cô có thể khẳng định bây giờ là cô đã không còn coi anh như một người bạn đơn thuần.

Rốt cuộc chẳng có kiểu bạn bè nào lại cùng nhau lăn giường……

Khụ.

Chủ yếu vẫn là bởi cảm giác đối với anh đã thay đổi, không còn giống với trước kia.

Cô sẽ bị mấy lời âu yếm sến sẩm của anh trêu cho mặt đỏ tim loạn nhịp.

Trong lúc vô tình cô sẽ phát hiện ra sự săn sóc dịu dàng, sự chín chắn chu đáo ẩn dưới vẻ bề ngoài không đứng đắn của anh.

Cô sẽ dần dần quen với việc nắm tay và ôm, quen với nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh.

Thậm chí vào một khoảnh khắc nào đó sẽ bỗng nhiên cảm thấy ——

Ừ…… Có anh bên cạnh thật tốt.

Thích Hân Nhiên mím môi cười nhẹ, trở mình đổi sang tư thế nằm nghiêng, lâu sau không cản nổi cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến bèn nhắm mắt.

Hôm sau trong tiết học sớm, Thích Hân Nhiên gửi mấy tin nhắn hỏi Kế Hoạch về vấn đề kịch bản mà không nhận được câu trả lời, đến trưa và tối hỏi lại lần nữa, kết quả không thay đổi.

Cô cảm thấy có gì đó bất thường rồi lại an ủi bản thân rằng có lẽ Kế Hoạch đang bận, đừng nghĩ nhiều.

Không ngờ kéo dài đến vài ngày sau, Kế Hoạch vẫn không online, tin nhắn trên Weibo cũng chẳng rep, cứ như kiểu đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Đây là tình huống chưa bao giờ xuất hiện kể từ khi cô vào đoàn phim tới nay.

Ban đầu Thích Hân Nhiên định liên hệ với CV khác trong đoàn phim xem có tìm được Kế Hoạch không, nhưng sau khi đọc lướt qua tên CV trên kịch bản thì gần như đều là tên lạ, có lẽ là người mới, số còn lại thì cô không thân, trừ việc add Weibo thì không còn phương thức liên lạc nào khác.

Chỉ duy có một người rất quen……

Không phải quen bình thường mà là vô cùng quen, đó là Tụ Lí.

Trùng hợp quá nhỉ?

Cô cẩn thận đọc lại thông tin clb, thật sự là tổ thu âm trước đây Nam Lâm từng hợp tác.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì phải nhờ đến Tụ Lí.

Nhưng…… Cũng làm được cái đếch gì đâu.

Cô không có phương thức liên lạc với Tụ Lí, người biết WeChat thì đang ở trên máy bay mất rồi, nhanh nhất thì phải sang hôm sau mới có thể gọi được cho anh.

Vì thế chỉ đành tiếp tục chờ.

Chờ suốt một tuần Kế Hoạch mới xuất hiện trở lại, cô ta gửi voice giải thích với cô rằng mấy nay đi công tác nên không kiểm tra tin nhắn, giọng điệu thành khẩn xin lỗi.

Còn về vấn đề sửa chữa kịch bản thì Kế Hoạch lại bảo không được, bởi vì tất cả các CV khác đều đã giao bản thu nên không tiện sửa nữa, mong cô cố gắng thu theo kịch bản, thực sự không còn cách nào chỉnh lại phần của cô.

“Tại sao tuần trước cô đã khẳng định có thể sửa được mà hiện tại lại nói tất cả đều giao bản thu rồi?” Thích Hân Nhiên hạn hán lời.

“Tuần trước vẫn còn hai CV chưa giao, sang tuần này đã giao đủ. Tôi nghe qua thấy không có vấn đề gì, bây giờ chỉ còn mình cô chưa gửi bản thu thôi đấy.” Kế Hoạch nói.

Thích Hân Nhiên: “……”



Hoá ra Kế Hoạch cố tình lơ cô một tuần để chờ mọi người gửi hết bản thu, sau đó lấy cớ khỏi phải sửa kịch bản đúng không?

Đcm.

Nếu thật sự không muốn sửa thì đồng ý với cô làm mợ gì.

Ba phải lật lọng thế? Tưởng cô là con ngốc không nhìn ra được chắc?

Thích Hân Nhiên ấn xuống phần ghi âm rất nhiều lần mà chẳng mở miệng được, sợ bản thân không nhịn được mắng người ta té tát, cô đành bỏ điện thoại sang một bên hít sâu bình tĩnh một lát mới nói chuyện.

“Vậy ý của cô là tôi thu âm theo kịch bản này đúng không?” Giọng nói của cô đã rất nặng nề.

“Ừ, đúng rồi.” Kế Hoạch còn vờ như không có việc gì, tiếp tục ra lệnh: “Vả lại cô thu nhanh đi. Chúng tôi định đăng lên vào Noel năm nay, mọi người đã giao bản thu hết rồi, chỉ còn mình cô thôi đấy.”

“……” Thích Hân Nhiên tức giận đến sửng sốt.

Hoá ra bây giờ chính cô là người không gửi bản thu làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim ư?

Ịt ẹ nó chứ.

Đậu xanh rau má rất tuyệt.

Cuối cùng cô thật sự không muốn nói thêm gì với người này nữa, dứt khoát gửi một câu “Được”, sau đó nhanh chóng ấn vào góc phải tắt đi.

Tức chết.

Đúng lúc đứng dậy định đi rót nước lạnh để hạ hỏa thì Chung Tình cũng giơ cốc tới: “Chị đại rót giúp tớ một cốc với, cảm ơn nà.”

“Cậu lười thế, tự đi đi.”

Có lẽ giọng điệu cô quá nóng nảy nên Chung Tình vội quay đầu nhìn, lập tức bị khuôm mặt lạnh tanh của cô dọa hoảng sợ: “Có chuyện gì thế? Đứa nào không muốn sống chọc tức cậu à?”

“Không, chỉ……” Thích Hân Nhiên không thích giận chó đánh mèo người khác, kiềm chế cơn nóng giận, duỗi tay cầm cốc đi rót cho cô ấy: “Gặp phải một đứa hâm thôi.”

“Ai, để tớ giúp cậu chửi nó một trận!” Chung Tình vỗ ngực nói, sau dường như nghĩ tới gì đó thì hạ giọng hỏi: “Không phải bạn trai cậu chứ?”

“…… Không phải.” Thích Hân Nhiên bị cô ấy làm cho tức cười: “Ấn tượng của cậu về anh ấy tệ thế ư?”

Chung Tình lắc đầu: “Anh ấy rất tốt, chủ yếu là tình tình cậu khá ngang ngạnh…… Chẹp, ha ha, coi như tớ chưa nói gì ha.”

“Cậu chỉ được cái lắm lời.” Thích Hân Nhiên lạnh mặt vỗ đầu cô ấy: “Uống nước đi.”

Tâm trạng thực sự rất tệ, chuyện này lại không thể tâm sự với bạn cùng phòng được, cô chống cằm ngồi trước máy tính lướt Weibo một lát, cuối cùng vẫn bực mình cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.

“Alo?” Ngụy Nam nhấc máy rất nhanh: “Em nhớ anh quá hả, vừa mới xuống máy bay đã thấy gọi hỏi thăm rồi.”