Thịt Trước Yêu Sau

Chương 30: Chương 30




“Không lên…… Trên giường à?” Trong lúc hôn cô khẽ hỏi một câu.

“Ừm.” Ngụy Nam ậm ừ đáp lời, chẳng biết nghe được hay chỉ trả lời qua quýt cho có, động tác trên tay không hề dừng lại.

“Ôm thế này…… Ưm.” Thích Hân Nhiên thở hổn hển, tay đang ôm cổ anh trượt xuống dưới sờ cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh: “Anh không mệt à?”

Vóc dáng cô vốn khá cao, anh ôm cô với tư thế như ôm trẻ con, mặc dù đè trên tường bớt được áp lực nhưng một thời gian dài vẫn sẽ rất mệt.

“Mệt thế quái nào được.” Ngụy Nam buông môi cô ra, cắn nhẹ một cái vào cằm cô: “Bạn trai em dồi dào sinh lực lắm luôn.”

Sau đó thong thả mút hôn từ trên xuống, bị vải ngăn cản cũng không chịu dừng lại mà vùi đầu thăm dò vào bên trong, hài lòng nghe tiếng thở của cô ngày càng nặng nề.

“…… Biết, biết.” Thân thể cô gồng cứng, ngón tay đặt trên vai anh bất giác bấu chặt, dựa vào tưởng ngửa đầu, nói đứt quãng: “Cộm em…… Ưm, khó chịu quá.”

Vừa dứt lời, người nào đó lại đè càng thêm chặt, còn vô liêm sỉ cố tình rướn lên chạm vào cô, tiếng rên rỉ từ trong áo cô truyền ra, dường như mang theo ý cười.

“Em ở chịu ở đâu?” Anh chơi xấu lại đẩy hông một cái, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô: “Đây à?”

“……” Hừ, chơi đến nghiện luôn phỏng?!

Thích Hân Nhiên muốn trừng anh nhưng nghĩ tới lát nữa còn tặng cho anh một bất ngờ lớn bèn mím môi không lên tiếng, cúi đầu cắn vào cổ ai kia như để trừng phạt.

“Ực.”

Quả như dự đoán, cô lập tức nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, yết hầu nhấp nhô, thèm khát cọ qua cọ lại vào cằm cô.

Chậc chậc.

Tên đang ông này cuồng M à?

Sao cô lại cảm giác được cái thứ đang dí vào người cô kia càng cứng hơn thế……

“Anh thật sự không muốn lên giường ư?” Thích Hân Nhiên nghiêng đầu tựa vào vai anh, nhẹ nhàng hôn lên dấu răng mình để lại trên gáy anh: “Em nặng thế này sợ lát nữa anh sẽ mềm chân đấy.”

“Em giữ lại câu này dùng cho mình đi.”

Ngụy Nam khẽ cười, bàn tay ôm mông cô chậm rãi dịch lên trước, khéo làm sao hôm nay cô lại mặc váy ngắn, chỉ cần cởi thứ này ra rồi vén váy lên là có thể vào cuộc……

Hửm???

Cờ lờ gờ tê?

Sao anh lại thấy có thứ gì đó rất dày lót bên dưới?

Anh nhíu mày, thử thăm dò sờ thêm mấy cái, sửng sốt vài giây.

Sau đó ngẩng đầu chạm phải ánh mắt ngây thơ vô tội của cô nàng này.

…… Mẹ kiếp.

“Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?” Ngụy Nam chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Ngày thứ hai.” Thích Hân Nhiên cong môi cười: “Em vừa tới hôm qua xong.”

Ngụy Nam: “……”

Ok fine.

Anh bị cô nàng này chơi xỏ một vố rồi!

“Hóa ra những hành động vừa rồi là em cố ý đúng không?” Ngụy Nam cố gắng kìm người an hem của mình lại, gian nan mở miệng.

“Đúng rồi đó, anh ngạc nhiên chưa?” Thích Hân Nhiên nâng mặt anh lên vỗ vỗ, dỗ dành anh như một đứa trẻ: “Ai bảo vừa rồi anh giở trò lưu manh với em ở trong trường cơ.”

“……” Trong lòng Ngụy Nam lúc này chỉ có 2 chữ.

Bất ngờ.

Bất ngờ vcl luôn.

Thực sự bất ngờ đến độ “cậu bé” của anh phải mềm…… Ồ không, nó vẫn hưng phấn mà cứng lắm.

Hoàn toàn là trạng thái lắp tên vào cung chờ bắn.

“Ngoan.” Thích Hân Nhiên đẩy anh ra: “Anh thả em xuống đi.”

“Thế anh thì phải làm sao?” Ngụy Nam không nhúc nhích, tâm trạng rất phức tạp.

“Sao em biết được anh phải làm sao.” Thích Hân Nhiên mặc kệ anh: “Anh tự vào phòng tắm giải quyết đi.”

“…… Em cho rằng anh tắm nước lạnh là có thể giải quyết được chuyện này á?” Ngụy Nam cạn lời nhìn cô.

“Không được thì anh dùng biện pháp khác đi.” Mặc dù bình thường cái gì Thích Hân Nhiên cũng dám nói nhưng với hai chữ kia thì vẫn khá xấu hổ nếu mở miệng nhắc tới, đành ỡm ờ cho qua: “Tóm lại anh tự giải quyết, mau buông em xuống nào.”

“Biện pháp khác?” Ngụy Nam híp mắt, nhìn cô với anh mắt vô cùng nguy hiểm: “Chính em phóng hỏa mà dám bắt anh tự giải quyết ư?”

“Không thì sao.” Thích Hân Nhiên nói rất thản nhiên: “Bây giờ em đâu giúp được…… Này, anh ôm em đi đâu đấy!”

Ngụy Nam không nhiều lời với cô nữa, trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, đóng cửa cái “Rầm”.

“Anh định làm, làm gì.”

“Dạy em giúp anh.”

“…… Ngụy Nam!” Thích Hân Nhiên ngẩn người, giãy giụa tức thì: “Em không muốn……”

“Không muốn cũng phải muốn.”

Ngụy Nam kéo cô gái vừa nhảy xuống đất định chạy trốn lại, đè chặt cô vào cửa, tay phải túm lấy tay trái cô để ra sau lưng, tay trái kéo tay phải cô ấn vào đũng quần mình.

“Em xem chuyện tốt mình gây ra này.” Anh nghiến răng nghiến lợi: “Dám chạy hả?”

Thích Hân Nhiên nào dám cúi đầu xem, lúc này mặt cô đã nóng bỏng như bị đốt cháy.

“Sao rồi, thẹn hử?” Ngụy Nam nhẫn nhịn đến độ Thái Dương đổ mồ hôi, nhếch môi nói: “Bình thường em dám lắm mà, hiện tại đột nhiên mất trí nhớ chăng?”

“……” Thích Hân Nhiên hối hận phát khóc.

Bình thường cô có dám lắm đâu, tất cả đều là làm ra vẻ thôi.

Bởi vì không muốn ai kia ở kèo trên còn cảm thấy cô quá rén.

Ai ngờ sẽ có ngày tự vác đá nện chân mình chứ……

“Thật sự không biết?” Ngụy Nam hỏi.

Thích Hân Nhiên gật đầu lia lịa.

“Haiz, thôi được rồi.” Ngụy Nam bất lực thở dài.

Song người đàn ông này không lựa chọn từ bỏ như cô nghĩ mà bỗng nhiên cúi đầu hôn cô.

“Nhắm mắt lại.” Anh thì thào.

Thích Hân Nhiên không trả lời, cũng chẳng thể trả lời, vô thức làm theo lời anh.

Nhiệt độ trên mặt không hề thuyên giảm, trái lại vì nụ hôn sâu mà càng ngày càng tăng.

Không.

Không chỉ có thế.

Mùi bạc hà thoang thoảng, tiếng thở dốc chặn giữa môi răng, mu bàn tay áp vào lòng bàn tay khác cùng với xúc cảm nóng bỏng như lửa xẹt qua trong lòng bàn tay.

Vì mắt không nhìn thấy gì nên mọi giác quan khác trở nên nhạy cảm gấp bội.

Thậm chí cô còn chẳng cảm nhận được gì ngoài người đàn ông này.

…… Cũng không dám đặt sự chú ý vào bàn tay phải đang được anh nắm lấy.

Quá thẹn.

Chỉ cần nghĩ đến là cả người lại phừng phừng.

Do đó cô ép bản thân không được nghĩ nữa, không được để ý tới cái khác, tập trung vào hôn anh và tay trái bị anh kìm chặt sau lưng.

Chẳng biết qua bao lâu, người đàn ông đang đè trên người Thích Hân Nhiên chịu buông môi cô ra, cơ thể gồng cứng, sau khi âm thanh khiến người khác mặt đỏ tai hồng vang lên, bờ vai Thích Hân Nhiên bỗng nặng trĩu, cô nghe thấy tiếng anh thở gấp phả vào tai mình, dần dần quay về bình tĩnh.

“Được, được chưa ạ.” Thích Hân Nhiên vẫn nhắm chặt mắt, lí nhí hỏi một câu.

“Chưa được.” Giọng nói dịu dàng trầm thấp mang theo sự lười biếng sau khi thỏa mãn, anh tủi thân mè nheo: “Ôm thêm một lát đi.”

“Một lát là bao lâu.”

“Thì là một lát đó.”

“Nhưng mà vừa rồi đã rất lâu.”

“Chỉ một lát nữa thôi mà.” Người nào đó cọ cọ cổ cô làm nũng: “Em đừng cử động, cho anh ôm thêm chút xíu.”

“……” Thích Hân Nhiên bị anh cọ qua cọ lại, rõ ràng là gây rối vô cớ nhưng lại không khỏi mềm lòng.

Vì thế cô không cử động nữa, lẳng lặng đứng dựa vào cửa để anh ngả người vào cô nghỉ thêm một lát.

Việc tối nay không có ai đúng ai sai, anh muốn cô giúp cái này…… Khụ, thật ra không phải cô không muốn mà là cảm thấy hơi xấu hổ nên cần thời gian làm quen đã.

Bình thường cô biểu hiện như một phịch thủ thế thôi chứ toàn là lý thuyết suông, cho dù ra vẻ không rén thì cũng chỉ là ra vẻ, trong nội tâm vẫn rén vl.

Hoặc có thể nói là thẹn.

Dẫu cô không muốn chấp nhận với cách nói này.

Dù sao cũng là lần đầu tiên làm còn bị anh mạnh mẽ lôi kéo thế kia……

Rốt cuộc anh muốn ôm bao lâu đây?!

“Này, anh có đứng dậy không thì bảo.” Thích Hân Nhiên miễn cưỡng nhấc mắt nhìn anh, từ gốc độ của cô thì không thể tổng thấy biểu cảm trên mặt anh, chẳng rõ anh đang mở mắt hay nhắm mắt nữa: “Anh đè nặng như thế em mệt lắm.”

“Thêm lát nữa đi.” Ai đó mè nheo.

“Thêm thêm cái đầu anh ý!” Dù mắt không thấy nhưng vẫn cảm giác được cái thứ ẩm ướt dinh dính trên tay là gì, cô không kinh mà chủ yếu do không thoải mái: “Anh dậy đi, em muốn rửa tay.”

“Anh lau cho em rồi mà?” Ai đó lại tiếp tục chơi xấu.

Anh tự thấy bản thân khá sạch sẽ, sau khi xong việc đã rửa hết thứ kia đi, lau khô tay cho cô, quần cũng mặc xong rồi, chỉ muốn ôm cô một cách trong sáng đến không thể trong sáng hơn thêm chốc lát mà thôi.

“Lau với rửa giống nhau à?” Thích Hân Nhiên khô lời: “Anh là Koala chắc, lúc nào cũng đòi ôm.”

“Anh là bạn trai em.” Ngụy Nam cười ngả ngớn: “Không ôm cây, chỉ ôm em.”

“…… Vậy thì anh dậy đi bạn trai.” Thích Hân Nhiên tức giận: “Có tin em đánh anh không.”

“Đánh đi.” Ngụy Nam chẳng hề để bụng lải nhải: “Các cụ có câu yêu cho roi cho vọt…… Chời ** em đánh vào đâu đấy!”

“Không đứng dậy em đánh thêm cái nữa đấy.” Cô lạnh mặt nhắc.

“……” Ai kia ngoan ngoãn xoa mông đứng dậy, chậm chạp dọn sạch giấy vứt trên bồn rửa tay.

Thích Hân Nhiên liếc anh, không biết nghĩ tới cái gì lại yên lặng ấn thêm nước rửa tay, xoa ra bao nhiêu bọt xà phòng.

Tóm lại cứ có cảm giác rửa không sạch, dường như còn ngửi thấy mùi nào đó.

Đương nhiên cũng có thể là bởi trong phòng tắm hiện giờ tràn ngập mùi này……

“Anh mở cửa sổ ra.” Cô dùng khuỷu tay huých anh, tiếp tục xoa bọt.

Ngụy Nam đáp một tiếng, mở xong thì quay lại rửa tay.

“Ơ…… Anh làm gì đấy.” Thích Hân Nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau trong gương, không khỏi nhíu mày: “Anh không tự rửa được à?”

“Em xịt nhiều nước rửa tay thế này khác nào mời gọi anh rửa cùng em đâu?” Ai đó vô liêm sỉ đáp rất hợp tình hợp lý.

“???” Chẳng qua cô sợ dính mùi được chưa: “Mời gọi cái căng củ cọt ý, biến.”

Ngụy Nam không để ý tới cô, dù sao bị anh ôm thế này cô cũng không động đậy được, cứ thế bọc lấy tay cô vừa xoa vừa miết, chẳng hiểu là rửa tay thật hay lấy cớ để sờ mò người ta nữa.

Thích Hân Nhiên ngắm anh qua gương.

Mí mắt rủ xuống, khóe môi khẽ mím.

Trông nét mặt rất nghiêm túc, không có ý định giở trò lưu manh.

“Này, anh nói đi.”

Cô cúi đầu ngắm đôi tay hai người đang quấn quýt lấy nhau giữa đống bọt xà phòng màu trắng.

“Nói gì?” Ngụy Nam hỏi.

“Nói…… Đã lâu thế này mà cái cô Tụ Lí kia còn chưa từ bỏ ý định quấn lấy anh thì liệu sau này có thực sự dừng lại không?” Cô khá lo lắng.