*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người trong lòng không thèm để ý tới anh, Thẩm Đình Thâm khẽ đẩy cơ thể của Bạch Nhược Y ra, phát hiện trên mặt cô vẫn còn ngấn nước mắt, nhưng hai mắt đã nhắm lại
Lông mi rất dài ướt đẫm, dính lại vào nhau, khiến đôi mắt của cô vô cùng đẹp
Có lẽ Bạch Nhược Y trong mắt Thẩm Đình Thâm, thì dù có nhắm mắt cũng vẫn vô cùng xinh đẹp
Thẩm Đình Thâm đành phải bế Bạch Nhược Y lên, ngồi trên ghế dài ở ngoài quán cà phê
Gió khẽ thổi, Thẩm Đình Thâm mặc mỗi chiếc áo sơ mi nên cũng cảm thấy lạnh
Anh khẽ nhíu mày nhìn Bạch Nhược Y đang ngủ ngon lành, tiện tay kéo áo khoác che kín người cô
Lúc này,2điện thoại trong túi Thẩm Đình Thâm lại vang lên
Lấy điện thoại ra xem, là Như Kính gọi tới, Thẩm Đình Thâm khẽ nhíu mày, có vẻ không hề muốn nghe điện thoại: “Có chuyện gì?”
“À, cũng không có chuyện gì, đã muộn như vậy mà anh vẫn chưa về, tôi lo là anh xảy ra chuyện gì” Như Kính khẽ nói, giọng nói dịu dàng vang lên, còn có cảm giác quyến rũ
“Tôi chưa từng nói với cô rằng đừng xen vào chuyện của tôi sao?” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng nói, rồi tắt luôn điện thoại đi
Dù cho anh có vô vàn phụ nữ, anh cũng không hề có ý định gì với Như Kính cả, điều này khiến anh hạ quyết tâm, sau này phải tuyển7thư ký nam
Thực sự không biết tại sao sức quyến rũ của anh quá lớn, dù có tuyển thư ký nam thì cũng có thể bẻ cong thư ký nam mất thôi! Bạch Nhược Y đang nằm ngủ khẽ động đậy, sau đó cô mơ màng mở mắt ra
Nét ửng hồng trên gương mặt đã biến mất, người cũng đã tỉnh táo hơn nhiều, khi cô ngồi dậy, áo khoác trên lưng trượt xuống
Cúi đầu nhìn chiếc áo, chiếc áo này là chiếc áo mà Thẩm Đình Thâm đã mặc khi gặp Thụy Tư mà
Cô vừa nhặt áo lên, vừa nhìn người bên cạnh mình
Khi ánh mắt của cô chạm vào gương mặt của Thẩm Đình Thâm, đôi mắt khẽ co rút lại, cô không nhớ nổi mình và9Thẩm Đình Thâm đã xảy ra chuyện gì
Cô đưa áo khoác trả lại cho Thẩm Đình Thâm sau đó đẩy ghế ra và đi, không hề nói một tiếng nào với anh
Cô nhớ rõ rằng hiện giờ hai người đang chiến tranh lạnh nên vừa đi vừa gõ đầu mình
Không đúng, rõ ràng hôm nay cô đi ăn lẩu với Thụy Tư, rồi hẹn cùng đón năm mới
Vì sao Thẩm Đình Thâm lại ở đây? Bạch Nhược Y khẽ mở điện thoại nhìn giờ, đã sắp rạng sáng rồi
Lễ đón năm mới đã kết thúc từ lâu, cô lại nhìn phía quảng trường ở cách đó không xa, người trên quảng trường đã tản ra, có lẽ là chuyển chỗ khác để vui vẻ
Vậy
rốt cuộc đã xảy ra chuyện5gì trong thời gian đó? Bạch Nhược Y cố gắng nghĩ lại, nhưng trong trí nhớ vẫn chỉ nhớ được đến khi ăn lẩu cùng với Thụy Tư
Cô khẽ lắc đầu, sau đó bước nhanh về phía tàu điện ngầm, sau khi bước vào tàu điện ngầm mới phát hiện ra trong đó đông đến nỗi chật cứng
Chẳng lẽ những người ở quảng trường đều hẹn cùng nhau lên tàu điện ngầm hay sao! Bạch Nhược Y vốn đang đứng ở giữa, nhưng lại bị mọi người chen lấn đẩy ra phía ngoài rìa, cô ôm chặt lấy túi xách
Nhìn thấy những người nước ngoài trong tàu điện ngầm, lại thấy một số người đang đứng ở cạnh đó nói gì đó rất phấn khích, Bạch Nhược Y đành3quay người lại, nhìn ra cửa tàu điện ngầm, trên cửa kính phản chiếu đám đông phía sau lưng cô
Cô im lặng thở dài, cảm giác trong lòng vô cùng trống trải, như thể mất hồn vậy, mà trong đầu lại cảm thấy khó chịu, hình như là do uống quá nhiều rượu
Đột nhiên cô nghe thấy nhóm người bên cạnh mình có hơi xúc động, một lát sau, cô lại thấy Thẩm Đình Thâm đang bị đẩy về phía sau lưng mình qua cửa kính xe
Còn anh lại nhìn chằm chằm cô qua cửa kính, nhìn chằm chằm đến nỗi mặt cô đỏ ửng lên
Cô vội vàng cụp mắt xuống, tránh ánh mắt như chim ưng của Thẩm Đình Thâm qua cửa kính
Chuyện gì thế?! Sao anh ấy lại đi tàu điện ngầm
Không phải anh ấy có xe sao?
Rõ ràng đang có chuyện mờ ám với Như Kính, lại còn đi theo mình là ý gì đây!
Còn nữa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì sao sau khi cô tỉnh táo lại thấy Thẩm Đình Thâm ở bên cạnh? Thụy Tư đang giở trò gì vậy! Bạch Nhược Y mím chặt môi, đôi mắt hổ phách chớp lia lịa
Đột nhiên tàu điện ngầm vang lên tiếng thông báo, nói là phía trước có chỗ rẽ, hành khách cần chú ý, giữ vững tay cầm
Tiếng thông báo còn chưa dứt, tàu điện ngầm đã lắc mạnh, Bạch Nhược Y không kịp nắm vào đâu cả
Cả người cô đổ về phía sau, Thẩm Đình Thâm đã giữ chặt vai cô, khiến cô ngã vào lòng anh
Mọi người đều đang phàn nàn về việc thông báo quá chậm, khiến mọi người đều bị ngã
Còn Bạch Nhược Y lại nhảy ra khỏi người Thẩm Đình Thâm, khẽ phủi quần áo, cả người dựa sát vào cửa sổ bên cạnh, không ngừng nuốt nước bọt
Dáng vẻ ấy như thể vô cùng sợ hãi Thẩm Đình Thâm
Đôi lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm khẽ nhíu lại, anh cứ muốn dựa sát vào Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y thấy mũi giày của Thẩm Đình Thâm đang đến gần mình, cô hốt hoảng nhìn xung quanh, muốn chuyển vị trí
Nhưng xung quanh chật kín người, không hề có lối thoát nào
Còn Thẩm Đình Thâm đang đứng trước mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm từ trên cao xuống như một bậc đế vương: “Không phải Bạch thị của em đang cần các hạng mục đi kèm sao?” Có ý gì? Bây giờ anh nói vậy là có ý gì? Bạch Nhược Y không hiểu
Đúng là cô đang muốn hạng mục này, nhưng không hề có ý định hỏi Thẩm Đình Thâm
“Đúng vậy, em muốn thì anh sẽ cho sao?” Bạch Nhược Y đánh liều, nghiêng người tránh né gương mặt của Thẩm Đình Thâm
“Em xin anh đi” Thẩm Đình Thâm lạnh lùng nói
Bạch Nhược Y chợt ngước mắt lên, nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm, trong lòng đột nhiên nhớ tới việc Steve không muốn giao cho Bạch thị những hạng mục đi kèm là do Thẩm Đình Thâm biết cô đã tới đàm phán với Steve, nên anh mới có ý thả hạng mục này ra rồi lại thu về
Điều đó khiến Bạch Nhược Y cảm thấy vô cùng khó chịu, người đột nhiên khiến quan hệ của hai người trở nên lạnh nhạt là anh, vậy mà người dùng thủ đoạn ép cô phải giằng buộc với anh cũng lại là anh
“Trò đùa như thể anh chơi chưa chán sao?” Thẩm Đình Thâm đang đoán ý của Bạch Nhược Y, khi nghĩ có lẽ là cô đã quên sạch những chuyện đã xảy ra trên quảng trường thì anh lại đen mặt lại, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Chơi chưa chán, cho nên em còn muốn trốn tránh anh sao?”
“Anh” Bạch Nhược Y tức giận đến trừng mắt lên nhìn Thẩm Đình Thâm, lại không có cách này để giữ anh, chỉ đành phải kìm nén bực tức nói: “Em đâu có trốn anh đầu, rõ ràng là anh cố ý không thèm để ý tới em”