*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
chỉ là cần phải thêm một chút thời gian nữa
Những lời nói như vậy, đương nhiên Thẩm Đình Thâm không thể nói với Bạch Nhược Y được
Giống như bây giờ anh muốn dang tay ra ôm lấy cô, nhưng không thể nào làm được
Cho nên anh đành phải lảng sang chuyện khác, gương mặt lạnh lùng che giấu cảm xúc thực trong lòng mình: “Tại sao em lại đi cùng với Thụy Tư vậy? Hôm nay còn hẹn anh ta cùng đón năm mới nữa?” Thấy Thẩm Đình Thâm lảng sang chuyện khác, Bạch Nhược Y rất không hài lòng, cô cố gắng đẩy anh ra: “Anh quản được sao?” Thẩm Đình Thâm nhíu mày, giọng nói khẽ kìm lại, khiến cho người ta có một cảm giác nguy hiểm thường trực
Anh giơ tay nắm lấy cằm của Bạch Nhược Y: “Anh không quản được sao? Hôm nay2em ăn cơm cùng anh ta thì có thể bỏ qua, nhưng tại sao lại uống nhiều như vậy? Em uống say cũng không biết đã xảy ra chuyện gì
Lần trước uống rượu với Sở Vũ Triết đã xảy ra chuyện gì em quên rồi sao?”
Nhắc đến chuyện Sở Vũ Triết, chính là cái gai trong lòng của Bạch Nhược Y, đôi mắt của cô lập tức đỏ bừng: “Anh để bụng sao? Từ sau khi em và Sở Vũ Triết xảy ra chuyện đó, anh vẫn luôn để bụng đúng không?”
Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Nhược Y thay đổi rõ rệt, Thẩm Đình Thâm mới ý thức được bản thân dường như đã nói sai gì đó
Nhưng anh thực sự không hề để bụng chuyện đã xảy ra giữa cô và Sở Vũ Triết, huống hồ Kiểu Ngữ Yên đã nói với anh rồi, thực ra7Sở Vũ Triết và Bạch Nhược Y chưa hề có chuyện gì cả
Anh chỉ bực mình vì Bạch Nhược Y đi ăn cơm với Thụy Tư, lại còn uống nhiều nữa
Đúng lúc anh định mở miệng giải thích, thì tàu điện ngầm bỗng dừng lại, người trên tàu đang đi ra phía ngoài
Thẩm Đình Thâm cảm thấy mình và Bạch Nhược Y đang bị chen lấn, khi anh ý thức mình phải bảo vệ cô thì phát hiện ra cô đã biến đâu mất rồi
“Tinh” Tàu điện ngầm mở cửa ra, rất nhiều người đang vây lấy cửa xuống
Thẩm Đình Thâm bị chen lấn dạt sang một bên, nhíu mày tìm bóng dáng của Bạch Nhược Y trong đám người đó nhưng không thể nào tìm được
Đến tận khi mọi người trong tàu điện ngầm đã xuống gần hết, Thẩm Đình Thâm mới nhận ra Bạch Nhược Y9chắc là đang đứng ở cửa ra, liền lập tức chen ra ngoài
Thẩm Đình Thâm tăng tốc, gần như là chạy trong ga tàu điện ngầm
Cuối cùng anh đứng ở lối ra của cầu thang máy, nhìn thấy bóng dáng của Bạch Nhược Y
Thẩm Đình Thâm càng tăng tốc, chạy đến cầu thang máy, một tay giữ lấy tay của Bạch Nhược Y
Bạch Nhược Y xuống khỏi tàu điện ngầm là chạy luôn, đương nhiên cô không hề nghĩ rằng Thẩm Đình Thâm có thể đuổi kịp
Khi cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau cầu thang máy, đang định quay đầu lại nhìn thì cánh tay bị người ta dùng lực mạnh bắt lấy, cả người suýt thì bị ngã ra, khiến Bạch Nhược Y sợ tới mức hít một hơi thật sâu
Cô ngước mắt nhìn bóng người vừa chạy tới, đó chính là Thẩm Đình Thâm
Bạch5Nhược Y dùng sức đẩy tay Thẩm Đình Thâm ra, trên cầu thang máy còn có những người khác đang lên xuống, họ nhìn hai người với ánh mắt kì lạ
“Buông tay! Anh buông tay ra!” Bạch Nhược Y vừa nghĩ ngợi vừa đẩy tay ra, cau mày nói
Sức của Thẩm Đình Thâm rất lớn, điều này Bạch Nhược Y hiểu rõ
Dù thế nào cô cũng không thể tách được tay anh ra, cánh tay của Thẩm Đình Thâm giữ chặt lấy tay cô, mặc cho móng tay của Bạch Nhược Y đang bấm vào tay mình, nhất quyết không buông ra
Bạch Nhược Y không còn cách nào khác, vừa hay nhìn thấy bên phía kia của cầu thang máy có một người Trung Quốc cao lớn
Trên tay anh ta có cầm lá quốc kỳ nhỏ, cũng không biết là tụ tập ở đâu về, anh ta nhìn3chằm chằm Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm
Bạch Nhược Y lập tức thay đổi sắc mặt, đưa tay nắm lấy tay của người Trung Quốc đó, ra vẻ đáng thương nói: “Anh trai à, anh hãy cứu tôi với, tôi không hề biết người này, mà anh ta lại muốn bắt tôi” Người đàn ông đó nghe xong, nhìn Thẩm Đình Thâm với ánh mắt vô cùng coi thường
Thẩm Đình Thâm: “”
Cầu thang máy vừa lên đến mặt đất, Thẩm Đình Thâm đã lôi Bạch Nhược Y ra cửa ga tàu điện ngầm, Bạch Nhược Y lại quay về phía người đàn ông không hề quen biết kia hét lên: “Anh trai à, cứu tôi! Chúng ta đều là đồng bào Trung Quốc, anh không thể thấy chết mà không cứu!”
“Em có thể diễn một cách có lý hơn được không?” Thẩm Đình Thâm cắn răng, khẽ trầm giọng nói
Còn người đàn ông ở cách đó không xa lại thấy giống như Thẩm Đình Thâm đang uy hiếp Bạch Nhược Y vậy
Cảm giác muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân dâng trào trong lòng nên anh ta bước tới chặn vai Thẩm Đình Thâm, khẽ nói một cách hùng hồn: “Cô ấy nói là cô ấy không biết anh, sao anh lại kéo cô ấy như vậy”
Bạch Nhược Y lập tức phụ họa theo, ra vẻ đáng yêu: “Đúng vậy, tôi mới tới Mỹ, mới quen anh ta, cảm thấy anh ta có vẻ giỏi giang, không ngờ lại là tên buôn người
Anh trai à, anh hãy mau cứu tôi”
“Bạch! Nhược! Y!” Gân xanh trên trán Thẩm Đình Thâm nổi lên, cảm giác như muốn đánh người vậy
“Anh xem anh ấy đi, anh ấy còn hung dữ với tôi” Bạch Nhược Y giả vờ như thật, suýt nữa còn rơi nước mắt: “Anh trai à, anh cứu tôi đi”
Người đàn ông đó, dáng người cao tương đương với Thẩm Đình Thâm, nhưng anh ta béo hơn một chút, so với Thẩm Đình Thâm thì có lẽ mạnh hơn
Anh ta vỗ vai Thẩm Đình Thâm: “Nhân lúc tôi còn chưa ra tay, thì anh hãy thả cô ấy ra đi”
Thẩm Đình Thâm cuối cùng cũng ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn người đàn ông ấy, trong ánh mắt không hề cảm giác sợ hãi: “Ra tay? Anh cảm thấy anh có thể là đối thủ của tôi sao?”
Nghe thấy giọng điệu của Thẩm Đình Thâm, người đàn ông nhìn Thẩm Đình Thâm từ trên xuống dưới
Tuy thoạt nhìn Thẩm Đình Thâm rất cao lớn nhưng dù sao cũng quá thư sinh, so với vóc dáng của anh ta thì rõ ràng là gầy hơn nhiều
Không biết anh lấy đâu ra dũng khí mà nói vậy, bọn buôn người hiện nay đều có giọng điệu như thế này sao? Người đàn ông kia xắn tay áo lên, muốn đánh nhau với Thẩm Đình Thâm
Bạch Nhược Y không biết phải nói gì, cô chỉ muốn có người tới giúp, chứ không phải muốn có người đánh nhau với Thẩm Đình Thâm
Còn Thẩm Đình Thâm rút từ trong ví ra một tấm hình, đưa cho người đàn ông đó xem: “Người trong hình chính là tôi, đai đen cấp 6, anh muốn đánh nhau với tôi sao?” Sắc mặt người đàn ông kia thay đổi, anh ta quay đầu nhìn Bạch Nhược Y, sững sờ
Bạch Nhược Y tưởng là anh ta muốn nói gì, không ngờ anh ta mãi không nói mà chỉ thở dài rồi bỏ đi