*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
buông tôi ra, tôi có thể tự đi được” Thẩm Đình Thâm không hề để ý tới cô, trong đầu xuất hiện khung cảnh trong nhà hàng lẩu, nhìn thấy Thụy Tư nhìn Bạch Nhược Y uống rượu, cười với vẻ cưng chiều
Việc khiến anh giận nhất chính là, Bạch Nhược Y lại uống nhiều đến vậy, thoạt nhìn thực sự rất đáng yêu, đến cả Thẩm Đình Thâm ở xa như thế cũng có cảm giác muốn ôm ngay cô vào lòng hôn cho thỏa thích
Là một người đàn ông, anh thực sự không dám tưởng tượng Thụy Tư lúc đó có suy nghĩ gì với Bạch Nhược Y nữa
Thẩm Đình Thâm cảm thấy người phụ nữ của mình như đang bị người khác hãm hại
Đáng chết thật! Nghĩ tới đây, Thẩm Đình Thâm thực sự rất tức giận chỉ muốn ôm Bạch Nhược Y2ném lên giường mình để giày vò cô cho hả dạ
“Ừm
không đi nữa, chúng ta đã tới quảng trường rồi, sắp đến thời khắc đón năm mới, còn phải xem pháo hoa nữa” Bạch Nhược Y ôm lấy cánh tay của Thẩm Đình Thâm, cô không thể nhận ra được người đang giữ mình là ai nữa
Dù sao trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, hôm nay cô muốn ở đây vì muốn cảm nhận thời khắc đón năm mới
Thẩm Đình Thâm lúc này mới dừng lại, nhìn xung quanh
Không biết từ lúc nào mà họ đã đến được trung tâm của quảng trường, xung quanh toàn là người
Những đôi tình nhân tóc vàng tóc nâu đứng cạnh nhau trên quảng trường, có những cô bé còn đeo nơ phát sáng, trên những tòa nhà chọc trời ở xung quanh quảng trường có những ánh7đèn neon sáng lấp lánh rọi thẳng xuống, trên gương mặt mỗi người đều tràn đầy sự chờ mong và vui vẻ của thời khắc đón năm mới
Mà ở giữa quảng trường, có một suối phun nước hình tròn, những giọt nước được phun lên lấp lánh nhiều sắc màu như những hạt châu báu
Đúng lúc này, đồng hồ trên tòa nhà cao nhất đột nhiên vang lên
“Tinh! Tinh! Tinh!” đếm ngược thời gian, khiến mọi người ở quảng trường vô cùng phấn khích
Bạch Nhược Y lấy hai tay nâng mặt mình lên, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, vô cùng chờ mong nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ
Còn Thẩm Đình Thâm thì khẽ nhìn gương mặt cô, gương mặt của cô luôn tràn đầy sức sống tuổi trẻ, lại mang vẻ đáng yêu ngây thơ của những cô bé dễ thương
Giống như lúc9đầu anh mới gặp cô vậy, một người phụ nữ tốt như thế, trong cuộc hôn nhân kết nối quan hệ kinh doanh, từ đầu tới cuối vẫn luôn ngốc nghếch và ngây thơ như vậy
Vốn dĩ
cô chính là một cô gái ngốc
Lúc chuông đồng hồ điểm 12h, đột nhiên suối phun nước ở giữa quảng trường phụt lên rất nhiều pháo hoa
“Oành
oành hành oành
oành oành” kèm theo cả những cây pháo hoa nổ tung tóe, khiến mọi người hoa mắt
Pháo hoa đẹp đẽ nổ trên không trung xong thì kết hợp lại thành chữ: HAPPY NEW YEAR
Những người bên cạnh đều hò hét như điên, còn có cả những người mang còi đến thổi loạn lên
Rất nhiều loại âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai của Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, sự hỗn loạn đó khiến người ta không khỏi phấn khích
Bạch5Nhược Y cũng giơ hai tay lên, bởi vì cô thấy những người bên cạnh bắt đầu nhảy múa, pháo hoa bên cạnh suối phun nước vẫn đang phun lên, có vẻ rất lâu
Thời gian phát sáng của pháo hoa mang đến cho họ những ánh sáng rực rỡ, họ cũng bỏ qua hết những chuyện điên cuồng đã qua, trở thành những câu chuyện vô cùng dịu dàng đáng yêu
Bạch Nhược Y nhảy nhót lung tung, gương mặt cười một cách ngây ngốc, nhìn người khác khiêu vũ nhảy theo
nhưng lại không hề ra điều gì
Lúc này Thẩm Đình Thâm lại cảm thấy, Thụy Tư cho Bạch Nhược Y uống quá chén cũng không phải là xấu
Chí ít cô cũng có thể thoải mái theo tính cách của mình, không phải mệt mỏi
“Ôi! Anh nhìn họ xem, họ đang hôn nhau, ôi chao” Bạch Nhược3Y thẹn thùng chạy tới bên cạnh Thẩm Đình Thâm, nắm lấy gấu áo của anh, chỉ vào những đôi tình nhân đang hôn nhau
Ở trên đất Mỹ mọi người hôn nhau một cách vô tư, khắp nơi đều có thể nhìn thấy
Huống chi là thời điểm này thì việc này không có gì là lạ cả
Thẩm Đình Thâm khẽ cười, đưa tay giữ chặt cổ tay của Bạch Nhược Y, giữ chặt cơ thể của cô
“Ôi!” Cơ thể của Bạch Nhược Y ngả vào người Thẩm Đình Thâm, đến lúc cô quay đầu lại nhìn Thẩm Đình Thâm thì gương mặt anh đã cận kề ngay trước mặt cô
Đôi môi hồng đột nhiên có cảm giác mềm mại, bên tai vẫn nghe văng vẳng tiếng pháo hoa, hình như trong tim của Bạch Nhược Y cũng vậy
“Oanh
oành oành oành
oành hành oành hành” Nụ hôn này rất khẽ, rất dịu dàng, không hề giống với phong cách của Thẩm Đình Thâm
Đến khi anh buông Bạch Nhược Y ra, anh lại nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y đang say sưa, môi mỏng khẽ nói: “Chúc mừng năm mới, Nhược Y”
Bạch Nhược Y đang ngơ ngẩn, chớp mắt, đột nhiên hồi hộp lui về phía sau
Đôi mắt ửng hồng nhìn Thẩm Đình Thâm, sau đó cô hoảng hốt lau miệng, gương mặt như sắp khóc: “A! Sao anh có thể hôn tôi chứ! Thẩm Đình Thâm biết sẽ tức giận đấy! Anh không được hôn tôi! Nếu Thẩm Đình Thâm biết thì phải làm sao! Không được! Không được!”
Bạch Nhược Y lấy tay bịt miệng lại, lùi dần về phía sau, nóng nảy lắc đầu: “Không được
không được” Thẩm Đình Thâm sững sờ, sau đó không nhịn nổi mà phì cười, anh sải bước để đỡ lấy cô
Sau đó một tay anh nắm lấy cánh tay của Bạch Nhược Y, kéo cô vào lòng mình, tay kia nâng cằm cô lên: “Không sao, anh chính là Thẩm Đình Thâm”
Bạch Nhược Y đang giãy giụa trong lòng anh, nghe thấy anh nói vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt đỏ ửng vì men say bỗng trở nên dịu dàng
Cô khẽ nhíu này, giọng nói có hơi trẻ con: “Anh là Thẩm Đình Thâm ư?” Thẩm Đình Thâm cảm thấy Bạch Nhược Y lúc này thực sự là vô cùng dễ thương, không kiềm chế được, nâng cằm cô lên, khẽ níu lấy môi cô: “Đúng, anh là Thẩm Đình Thâm”
Bạch Nhược Y bỗng chốc yên tĩnh, vùi đầu vào ngực của Thẩm Đình Thâm, cố gắng hít hà mùi hương của Thẩm Đình Thâm, như thể muốn xác nhận xem anh có thực sự là Thẩm Đình Thâm không vậy
Một lát sau, hình như cô đã nhận ra
Đột nhiên cô nắm lấy áo của Thẩm Đình Thâm, ấm ức khóc lớn: “Anh gạt tôi, anh không phải là Thẩm Đình Thâm, Thẩm Đình Thâm đã không còn để ý tới tôi nữa rồi” Cô giống như một con mèo con đang hờn dỗi, khiến trái tim của anh khẽ thắt lại, bất chợt dấy lên cảm giác áy náy và đau lòng
Trên quảng trường vô cùng náo nhiệt, đột nhiên Thẩm Đình Thâm cảm thấy trong lòng nặng trĩu, người con gái trong lòng càng khóc càng to, nhưng anh lại không biết nên nói gì cho đúng