*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng KTV, Bạch Nhược Y cầm túi thật chặt, vẻ mặt thoạt nhìn hơi mất tự nhiên, Chu Dụ ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, “Tôi nghe nói cô bị công ty cách chức, bây giờ có tính toán gì hay không?” Chu Du vừa hỏi, vừa quay đầu nhìn chung quanh một chút.
KTV này là của Thẩm Đình Thâm, Chu Du nhận được điện thoại của Bạch Nhược Y, ở trong điện thoại Bạch Nhược Y nói cô rất khó chịu, bây giờ ở nhà nhàn rỗi buồn chán.
Cô ta nghĩ không ra tại sao Bạch Nhược Y muốn đến KTV, nhưng lại không tiện hỏi.
Nói không chừng tâm trạng người ta thất thường, chỉ muốn cất cao giọng hát vài2câu mà thôi..
“Ừ, bây giờ vẫn chưa có tính toán gì.” Bạch Nhược Y nuốt nước bọt một cái, không dám nhìn thẳng Chu Dụ.
Chu Dụ thở dài, trong lòng cũng rõ có lẽ bởi vì quan hệ trong nhà của Thẩm Đình Thâm mới khiến cô mất việc, “Vậy...” “Ừ, tôi đi vệ sinh một lát đã.” Bạch Nhược Y cười, cắt ngang lời của Chu Du, sau đó xách theo túi đi ra phía ngoài
Lúc đi tới cửa thì cô quay đầu lại chớp chớp mắt nhìn Chu Du, “Cái đó..
Xin lỗi nha.” “Hả?” Chu Du hơi nhíu mày, không hiểu Bạch Nhược Y có ý gì.
Bạch Nhược Y bước nhanh rời khỏi phòng, bên trong căn phòng không nhỏ chỉ còn8một mình Chu Dụ
Chu Du đứng dậy muốn ra ngoài đuổi theo hỏi Bạch Nhược Y là có ý gì, vừa mở cửa đã đụng vào một khuôn ngực rắn chắc
“Này! Ai thế!” Chu Dụ giơ tay lên ôm đầu, khẽ mắng một câu, “Ra ngoài không mang theo mắt sao?” Vừa mới dứt lời, cô ta còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem là ai thì đã bị người nọ xô vào trong phòng, lúc này Chu Dụ mới nhìn rõ người tới là Cố Thần Trạch
Sắc mặt cô ta trầm xuống, mặt như phủ bảng, Chu Du đẩy cơ thể Cố Thần Trạch ra, muốn mở cửa phòng
Kéo một lúc lâu cũng không kéo ra, Chu Dự trừng mắt nhìn Cố Thần9Trạch, “Mở cửa ra.” “Em mở không ra, anh nhất định cũng mở không ra.” Cố Thần Trạch ra vẻ vô tội nhìn Chu Du, đưa tay muốn chạm vào mặt Chu Du, “Em nghe anh nói rõ ràng một lát được không...” “Tôi nói lại lần nữa, mở cửa phòng ra!” Chu Du lên giọng, nhìn ra được cô ta thật sự tức giận
Cô ta không ngờ Bạch Nhược Y và Cố Thần Trạch lừa mình, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm ở bên ngoài giữ cửa, cho nên cô ta mới mở cửa không được
Nói đi nói lại, họ cũng chỉ là vì tạo cơ hội cho Cố Thần Trạch giải thích
Nhưng bây2giờ Chu Dụ hoàn toàn không muốn nhìn thấy Cố Thần Trạch, cô ta lui về sau một bước, mỗi một cọng tóc gáy trên dưới cơ thể đều đang cự tuyệt Cố Thần Trạch đến gần, “Giữa chúng ta đã không có chuyện gì để nói, anh bảo bọn họ mở cửa ra.”
Cố Thần Trạch từng nghĩ đến Chu Du sẽ có thái độ này, anh ta bất đắc dĩ thở dài một cái, khẽ cau mày, “Trước tiên anh vì chuyện của số rượu đó, nói xin lỗi với em.
Sau nữa chính là chuyện của Katarina, một năm trước quả thực Katarina là bạn gái của anh, nhưng giữa bọn anh không có tình cảm thật sự
Anh đã nói rõ chỉ cần2người nào không có cảm giác là có thể rút lui, hơn nửa năm trước, lúc ba anh bắt anh trở về nước, trước khi đi anh nói đùa với cô ta, bảo cô ta đến Trung Quốc tìm anh
Đây thật sự là một câu nói đùa, anh không ngờ cô ta thật sự tới tìm.” “Hừ.” Chu Dụ cười lạnh lùng, ánh mắt đen nhánh đầy vẻ xem thường, thậm chí hơi khinh bỉ, “Giữa hai người không có tình cảm thật sự sao? Thật thú vị, vậy nếu như lần này em tha thứ cho anh, lần sau anh nói với em giữa chúng ta không có tình cảm thật sự, thế chẳng phải kết cục của em cũng giống như Katerine sao?” Chu Du thật sự không ngờ Cố Thần Trạch là một người coi tình cảm là thứ để đùa giỡn như vậy, lúc trước thấy anh ta thích Bạch Nhược Y, còn tưởng rằng anh ta là một người rất nghiêm túc với tình cảm.
“Không phải thể, em và Katarina không giống nhau.” Cố Thần Trạch giải thích xong chính bản thân anh ta cũng không hiểu, khi đó quan hệ với Katarina thật sự là không dễ diễn tả, “Katarina phải là...” “Có gì không giống nhau? Bây giờ đối với anh mà nói không giống nhau, còn sau này thì sao?” Chu Dụ hơi nhướng mày, trong lòng lạnh lùng, hoàn toàn không muốn tiếp tục cãi với Cố Thần Trạch nữa, “Đối với loại người như anh mà nói, vĩnh viễn không có được mới là tốt nhất.” Nói xong, cô ta cũng không cho Cố Thần Trạch cơ hội mở miệng, từ trong lòng đã nhận định Cố Thần Trạch là một chàng trai đào hoa, tiếp tục nói, “Cố Thần Trạch, giữa chúng ta không thể nào đâu.” “Chẳng lẽ anh ở bên cạnh em, tình cảm của anh đối với em mà em cũng không cảm nhận được sao?” Vẻ mặt Cố Thần Trạch nghi hoặc, tại sao phụ nữ khó dỗ như vậy? “Ngay từ đầu chúng ta ở chung một chỗ chẳng qua là bởi vì Bạch Nhược Y không thích anh, sau đó chúng ta lại xảy ra loại chuyện đó, anh mới miễn cưỡng qua lại với em.” Chu Du đột nhiên ngừng lại và hét lên với Cố Thần Trạch, “Em không cần anh miễn cưỡng như vậy, anh vốn dĩ không thật sự yêu em.” “Không phải thể, không phải như thế.” Cố Thần Trạch đi tới Chu Du đang dần dần sụp đổ, nhìn hốc mắt cô ta dần đỏ lên, trong lòng không khỏi xoắn xuýt, “Chu Du, em đừng nghĩ như vậy, anh không phải vì chúng ta cùng nhau ngủ trên đảo mới miễn cưỡng qua lại với em.”
Thì ra qua lại lâu như vậy, Chu Du vẫn có suy nghĩ như thế
Lúc đó cô ta nghĩ rằng Cố Thần Trạch miễn cưỡng ở bên cạnh mình, vậy sao cô ta vẫn bằng lòng? Cô ta là người có nguyên tắc như vậy, lại vì Cố Thần Trạch mà luôn luôn im lặng thỏa hiệp
Cố Thần Trạch càng nghĩ càng cảm thấy mình khốn nạn, anh ta nhận ra mình chưa từng chú ý nhiều đến cảm nhận của Chu Dụ
Là bởi vì cô ấy vẫn luôn ngụy trang bản thân vô cùng tốt làm cho người ta cảm thấy cô ấy rất mạnh mẽ, hoàn toàn không ai có thể thương tổn đến cô ấy
Nhưng Cố Thần Trạch rõ ràng hơn bất cứ ai, cô ấy là người chịu đựng hết mọi thứ, nhưng Cố Thần Trạch lại không thật sự để ý tới cô ấy
“Anh đừng tới đây!” Chu Du đẩy đôi tay Cố Thần Trạch vươn tới mình ra, hốc mắt đỏ lên giống như mãnh thú, “Em nói rồi, chúng ta không còn chuyện gì để nói, anh đi đi.” Cố Thần Trạch cảm giác mỗi một câu nói của Chu Du đều khảm đao nhọn khiến cõi lòng quặn đau khó chịu.