*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chuyện này..
em có cách gì được chứ, hơn nữa em và Cố Thần Trạch lại chưa từng xảy ra chuyện gì, thực ra cũng không cần để tâm quá
Chỉ là có thể con người Chu Dụ có chứng sạch sẽ về mặt tinh thần gì đó.” “Anh cũng có.” Thẩm Đình Thâm nhìn Bạch Nhược Y đầy nghiêm chỉnh
“Hả?” Bạch Nhược Y vừa chăm chú áp tai nghe động tĩnh bên trong, vừa nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ kinh ngạc.
“Anh nói anh cũng để tâm đến chuyện Cố Thần Trạch từng thích em.” Thẩm Đình Thâm cố ý buồng câu nhả chữ rất chậm để Bạch Nhược Y nghe rõ từng chữ mà anh nói, “Dù cậu ta là anh em tốt nhất của anh thì trước đây anh cũng suýt muốn đập cậu ta.”
“Anh đánh đấm2vớ vẩn bày trò gì hả, chuyện này liên quan gì đến anh? Tập trung nghe xem họ đang tranh cãi gì đi.” Bạch Nhược Y giơ tay vỗ mặt Thẩm Đình Thâm, song bị Thẩm Đình Thâm nghiêng người tránh đi.
“Được, chúng ta chăm chú nghe.” Thẩm Đình Thâm nhún vai, áp tai nghe động tĩnh bên trong.
Anh nghĩ bụng, đã cãi nhau lâu vậy rồi, cứ hôn luôn đi, đúng là ngốc mà.
Trong phòng, Cố Thần Trạch khẽ rủ cằm, yết hầu lăn nhanh, trong đầu chỉ có một suy nghĩ muốn bảo Chu Du đừng khóc ra, căn bản không biết mở miệng nói gì mới tốt.
Chu Du thấy sau hồi lâu anh ta cũng không nói gì, cười lạnh hai tiếng đi đến cửa, kéo tay nắm cửa thật mạnh, “Thẩm Đình Thâm, anh8buông ra, mở cửa ra cho tôi!”
Thẩm Đình Thâm hãi hùng đến độ lập tức tắm nắm tay cửa bên ngoài, sợ Chu Dụ kéo cửa ra ngoài.
Nhân viên phục vụ đi ngang qua nhìn Thẩm Đình Thâm với vẻ mặt kinh ngạc và nghi hoặc, tưởng Thẩm Đình Thâm là khách đang bày trò quái đản, muốn tiến lên ngăn cản, đi được nửa đường thì đã bị Giám đốc kéo lại.
Thẩm Đình Thâm cũng không nhịn được nữa, cách một kế cửa, gào lên với Cố Thần Trạch ở bên trong phòng, “Thằng oắt cậu sao lại e dè thế hả! Tôi dạy cậu thế nào cậu quên rồi à?”
“Thẩm Đình Thâm! Anh mở cửa ra cho tôi!” Chu Dụ nghe thấy bên ngoài quả nhiên là Thẩm Đình Thâm, tức đến mức đá huỳnh huỵch9mấy cái vào cửa
Nghĩ chắc là Bạch Nhược Y dễ nói chuyện hơn, Chu Dụ lại nói với Bạch Nhược Y ở bên ngoài, “Bạch Nhược Y à, cô quên ai giúp cô khiến Thẩm Đình Thâm xuất hiện gặp mình rồi à? Sao cô lại hòa vào với họ để lừa tôi chứ?” Bạch Nhược Y vừa nghe vậy thì lập tức cảm thấy áy náy mãi không thôi, nhưng lại cảm thấy Chu Dụ và Cố Thần Trạch nên nói chuyện tử tế với nhau, cô chỉ đành khẽ giọng khuyên nhủ Chu Dụ ở bên kia cánh cửa, “Chu Du à, tôi biết cô thật lòng thích Cố Thần Trạch, Cố Thần Trạch cũng thích cô
Cô đừng làm loạn nữa, nói chuyện cho hẳn hoi với Cố Thần Trạch nhé.”
Bạch Nhược Y vừa dứt lời,2giọng nói trầm thấp của Thẩm Đình Thâm đã lại vang lên, “Có đi có lại, cô giúp Bạch Nhược Y tính kế tôi, lần này tôi giúp Cố Thần Trạch tính kể cô, hai bên sòng phẳng
Cô vẫn nên ngoan ngoãn làm hòa với Cố Thần Trạch thì hơn, nếu không tôi sẽ không thể cô ra đâu.” “Đo anh!” Chu Dụ lại đá uỳnh vào cửa, may là cửa KTV chắc chắn, chỉ phát ra một tiếng rầm rồi không có động tĩnh gì nữa
“Cố Thần Trạch, cậu đang làm gì thế hả? Cậu bị Chu Dụ đánh ngất rồi hử? Sao hồi lâu vẫn cảm như hến thế?” Thẩm Đình Thâm khẽ chau mày, rất bất mãn với khả năng làm việc của Cố Thần Trạch
Còn Cố Thần Trạch đứng sau lưng Chu Du, đang2bước từng bước về phía cô ta
Đợi khi Chu Dụ trông thấy bóng của Cố Thần Trạch chiếu trên cửa, cô ta quay phắt đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Cố Thần Trạch, “Chúng ta không có gì hay để nói cả, anh bảo họ mở cửa ra! Nếu không...” “Nếu không thì sao?” Hai tay Cố Thần Trạch đột ngột chống ở hai bên đầu Chu Du, giọng nói biếng nhác mang theo chút mập mờ
Trái tim Chu Du vang rền và cũng đập dồn dập theo động tác kabe-don* của Cố Thần Trạch, cả người bất giác trở nên căng thẳng.
(*) Kabe-don là kết hợp giữa từ "kabe - bức tường và "DON" - tiếng khi bạn đấm tay chống vào bức tường
Kabe-don trở thành hình ảnh lãng mạn đối với nhiều cô gái, hy vọng rằng một chàng trai dễ thương (tốt nhất là cao hơn nhiều so với họ, sẽ giữ họ lại sát với tường và đến gần một cách lãng mạn
Chết tiệt, rõ ràng đã nói rõ là đừng thích Cố Thần Trạch nữa
Nhưng anh ta luôn có thể dễ dàng khuấy động nội tâm mình
Chu Du thấy tức bản thân vì quá vô dụng.
Cô ta giơ tay muốn cho Cố Thần Trạch một bạt tai, mắt ầng ậc nước, khẽ nói, “Nếu không, em sẽ ra tay đánh anh!”
Dứt lời, bàn tay trắng nõn của cô nhanh nhẹn vô “bốc” một phát lên mặt Cố Thần Trạch, để lại dấu năm ngón tay rõ ràng và hằn sâu.
Tiếng vang cái tát này khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bạch Nhược Y ở bên ngoài lập tức đẩy tay Thẩm Đình Thâm, muốn vào xem là chuyện gì
Một tay Thẩm Đình Thâm ôm lấy Bạch Nhược Y, anh nhíu mày lắc đầu với cô, “Suyt...” Còn Chu Dụ dựa vào cánh cửa, cả người đều sững sờ
Bởi vì động tác của cô ta không nhanh, với kỹ năng của Cố Thần Trạch, anh ta có thể dễ dàng tránh được, cô ta không ngờ Cố Thần Trạch lại đứng im không nhúc nhích
Chu Dụ quan sát dầu tay hằn rõ trên mặt Cố Thần Trạch, ánh mắt hơi ngước lên trên, trông thấy trong đôi mắt đẹp kia ngập tràn vẻ thâm tình.
Khi thích một người nào đó, đôi mắt sẽ biết nói chuyện
Trong mắt Chu Du đã sớm hòa thành một biển lệ mênh mông, nước mắt nhỏ xuống theo khóe mắt, nấp vào trong mái tóc đen nhánh đẹp đẽ.
“Anh..
sao anh không tránh.”
Cố Thần Trạch vừa khom người, vừa hôn khẽ lên khóe miệng cô ta
Nụ hôn không có quá nhiều dục vọng mà chỉ đẩy sự đau lòng và áy náy
Giọng nói trong trẻo của Cố Thần Trạch chậm rãi vang lên bên tai Chu Du, “Không phải em đang giận anh sao? Nếu để đánh anh mà em có thể hả giận thì em đánh mấy cái là được.” Rõ ràng trước đó đã hạ quyết tâm dù Cố Thần Trạch làm gì, Chu Du đều sẽ không tha thứ cho anh ta.
Nhưng anh ta lại dễ dàng khiến ngọn lửa giận trong lòng Chu Dụ tắt lụi
Giọng nói của Chu Dụ xen lẫn những tiếng thút thít, hai tay cô ta đấm khẽ vào ngực Cố Thần Trạch, hung dữ nhìn anh ta, “Anh tưởng anh để em đánh mấy cái thì em sẽ hả giận sao? Trước đây anh đều dỗ dành con gái như thế chứ gì?”
Cố Thần Trạch biết Chu Du đã không còn tức giận nữa, khóe môi mỏng khẽ cong lên toát ra ý cười bâng quơ mà lại dịu dàng, “Nếu anh nói với em rằng ngoại trừ ba anh, em là người đầu tiên đánh vào mặt anh, liệu em có hả giận không?”
Nghe vậy, ánh mắt Chu Dụ lại rơi lên khuôn mặt Cố Thần Trạch, dấu tay đó nhìn vẫn nổi bật như thế.
Chu Dụ khịt mũi, lại cắn môi dưới, “Vậy anh phải bảo đảm sau này anh chỉ thích một mình em, không được mọc đâu ra cô gái kì lạ nào nữa.” “Không có ai khác nữa, chỉ có em thôi.” Cố Thần Trạch lại khom người, khẽ hôn lên khóe môi Chu Dụ
Quấn quýt triền miên, càng lúc càng dữ dội, bàn tay chống trên cửa của Cố Thần Trạch dần quấn quanh eo của Chu Du, bế cô ta lên
Khi nghe thấy câu “sao anh không tránh” của Chu Du, Thẩm Đình Thâm ở ngoài cửa đã biết kết quả rồi.