Vừa mới nói xong câu đó, anh ta liền thấy được Hàn Mộ Vi: “Mộ Vi, cô về rồi!”
Cố Thiếu Ngang nở nụ cười thân thiết với cô.
Hàn Mộ Vi hơi dừng bước, đứng cách anh ta một mét, nhếch môi không nói gì.
Lưu Băng Tinh cũng nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt bà ta cứng ngắc, sau đó giữ chặt tay Hàn Mộ Vi: “Đứa nhỏ này, sao con không đợi xe nhà, lại tự mình về? Tiểu Vũ không thấy con, lúc này mới về trước….”
Dĩ nhiên bà ta sẽ không để cho Cố Thiếu Ngang biết, xe trong nhà chỉ chở Hàn Mộ Vũ, căn bản sẽ không chở Hàn Mộ Vi.
Chuyện này thật ra Hàn Tử Tư cũng biết, chỉ là ông ta không nói gì, Lưu Băng Tinh càng thêm không thèm để ý.
Lại không nghĩ tới, hôm nay Cố Thiếu Ngang dự định đến trường đón Hàn Mộ Vi, tìm không thấy cô liền đến Hàn gia, lại chỉ thấy được Hàn Mộ Vũ về từ sớm, còn Hàn Mộ Vi lại đi bộ về.
Nụ cười trên mặt Lưu Băng Tinh có chút cương cứng, nếu như để cho Hàn Tử Tư biết, chỉ sợ sau này xe trong nhà không chỉ để cho Tiểu Vũ dùng…
Vừa nghĩ đến chuyện con tiện nhân Hàn Mộ Vi ngồi chung xe với con gái mình, Lưu Băng Tinh đã cảm thấy khó chịu.
Hàn Mộ Vi không nói gì, Cố Thiếu Ngang nhìn thoáng qua cô, cười nói: “Mộ Vi, không phải lúc trước cô nói thích quả thăng long sao? Trước đó tôi đã nói sẽ dẫn cô qua vườn cây ăn quả của nhà tôi ở Giang Thành…Hôm nay tôi rảnh, bây giờ chúng ta đi thôi!”
Hàn Mộ Vi khẽ mím môi, giống như một người đầu gỗ đứng đó.
Lưu Băng Tinh đi lên một bước: “Dĩ nhiên là được,Vi Vi, đưa balo cho dì, con theo Thiếu Ngang ra ngoài chơi đi.”
Nói xong, bà ta vươn tay ra muốn lấy balo của Hàn Mộ Vi, Hàn Mộ Vi lại giữ chặt balo của mình, vẻ mặt quật cường.
Lưu Băng Tinh có chút không nhịn được, miễn cưỡng nói: “Đứa nhỏ này…Đều đã tan học rồi còn đeo balo làm gì, không lấy ra, chẳng lẽ bên trong có thứ gì không thể cho người ta biết?”
Cố Thiếu Ngang nhíu mày, quả nhiên là mẹ kế…Nào có mẹ ruột nào hỏi con mình như thế?
Anh ta không nhịn được, trào phúng một câu: “Dì à, có lẽ Vi Vi còn có bài tập, không sao, lát nữa qua vườn cây ăn quả, chúng tôi vừa ăn trái cây, vừa làm bài.”
Lại cười với Hàn Mộ Vi: “Trong vườn trái cây Cố gia có rất nhiều hoa quả, nhất định cô sẽ thích.”
Sau khi nói xong, anh ta tự mở cửa xe ra: “Lên đây đi!”
Hàn Mộ Vi ngơ ngác đứng đó không hề nhúc nhích, Lưu Băng Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cô một chút, khẽ đẩy cô, động tác nhìn như rất nhẹ nhưng thật ra là đang nhéo cô: “Đừng giả bộ ngu ngốc, mau theo Cố thiếu gia ra ngoài chơi…”
Hàn Mộ Vi cũng không có nhíu mày, sau khi lên xe, Cố Thiếu Ngang đột nhiên kéo tay áo cô lên.
“Làm gì?” Cô vô thức lui về sau.
Cố Thiếu Ngang nhìn thấy trên cánh tay trắng nõn gầy gò của cô đã bị nhéo đến tím xanh, sắc mặt anh ta khó coi, trừng mắt nhìn cô: “Bị nhéo như thế, sao cô không kêu?”
Loại người như Lưu Băng Tinh, anh ta đã gặp nhiều, thứ bà ta quan tâm nhất chính là mặt mũi, nếu như cô kêu lên, vì không để truyền đi chuyện mẹ kế hành hạ con gái chồng, bà ta nhất định sẽ thu liễm, không dám làm ra chuyện như vậy…
Ở ngay trước mặt anh ta đều có thể làm như thế, như vậy trong nhà…
Không biết Hàn Mộ Vi còn bị ức hiếp thành dáng vẻ gì!
Nghĩ tới đây, Cố Thiếu Ngang cảm thấy đau lòng, loại đau lòng này không phải là thích, không phải thương hại, anh ta thậm chí còn không hiểu rõ tâm trạng mình,lại đau lòng này liền biến thành phẫn nộ.
“Sao cô lại như thế! Hàn Mộ Vi, cô cũng không phải thực sự câm điếc, cũng không phải ngu ngốc, vì sao lại chịu đứng loại ngược đãi này, còn ra vẻ như không có chuyện gì! Cô không biết đau? Vết bầm trên tay cô là giả sao? Cô…”