Anh ta không hiểu sao mình lại tức giận, giận cô vì cô thật giống như người câm không lên tiếng, giận cô vì cô giống như một đứa ngốc yên lặng thừa nhận tất cả, không có một câu oán trách…
“Cho dù như thế thì chuyện này liên quan gì đến anh?”
Anh ta tức giận hướng về cô quát, bộ dáng của anh ta khiến cho Tiểu Trần nhìn vào kính chiếu hậu mấy lần.
Mà cô gái trước mặt anh ta, sắc mặt cô không đổi, chỉ lạnh lùng hỏi anh ta một câu như thế.
“Đâu có gì liên quan tới tôi?” Cố Thiếu Ngang sửng sốt một chút.
Đúng thế, hình như…Chuyện này thật sự không liên quan đến anh ta…
Nhưng vì sao anh ta phải tức giận? Vì sao lại đánh mất sự bình tĩnh, gầm thét với một cô gái yếu đuối? Một chút cũng không có dáng vẻ ưu nhã thản nhiên của Cố thiếu gia.
Trong nháy mắt, Cố Thiếu Ngang nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Sắc mặt Hàn Mộ Vi không thay đổi, nói: “Dừng xe.”
Tiểu Trần sửng sốt một chút, vô thức nhìn về phía Cố Thiếu Ngang.
Cố Thiếu Ngang lạnh lùng nói: “Cô muốn làm gì? Mẹ cô…À không, dì cô đã đồng ý cho cô đến vườn trái cây rồi, sắc trời đã muộn, nếu bây giờ cô về cũng không chiếm được lợi ích gì…”
Ánh mắt Hàn Mộ Vi có chút trống rỗng, nhìn kỹ sẽ thấy bên trong không có Cố Thiếu Ngang.
“Dừng xe, Cố Thiếu Ngang, chúng ta nói chuyện.”
“…”
Cố Thiếu Ngang nhìn cô, có chút bất lực.
Anh ta chưa từng gặp cô gái nào lạnh lùng, cổ quái như thế, cô dường như không để ý đến bất kỳ chuyện gì, hay đồ vật gì, cũng không có thứ khiến cô sợ hãi…
Giống như không có người nào, chuyện gì khiến cho cảm xúc của cô ấy chập trùng, bao gồm cả anh ta.
“Tiểu Trần, dừng xe.”
Xe dừng lại ở một công viên cách tiểu khu mấy trăm mét.
“Cố Thiếu Ngang, lần trước tôi đã hỏi anh, đúng không.” Vẻ mặt Hàn Mộ Vi không thay đổi, nói: “Anh không thích tôi, tôi cũng không thích anh. Cho nên, tôi hy vọng sau này anh đừng làm ra vẻ hiền lành đến xen vào chuyện của người khác.”
“Cho dù tôi bị nhéo đến chảy máu, cũng không phải là anh bị đau, anh để ý cái gì? Anh là chúa cứu thế sao? Cảm thấy mình là nhân vật chính phái, đến cứu vãn cô gái đáng thương như tôi?”
Giọng điệu của cô bình thản giống như đang nói chuyện của người khác: “Cố Thiếu Ngang, anh cho rằng anh đang giúp tôi, nhưng thật ra anh đang gây thêm phiền phức cho tôi, tôi rất không thích người ta làm xáo trộn cuộc sống của tôi, cho nên sau này, mong anh cách xa cuộc sống của tôi một chút, dù sao, không phải anh rất ghét loại hôn nhân bị sắp đặt sao? Nếu như anh không muốn chủ động từ chối, tôi có thể giúp anh.”
Cố Thiếu Ngang bị cô nói đến nghẹn họng, nhìn cô gái gầy yếu trước mắt, còn có vẻ mặt bình tĩnh của cô, lần đầu tiên Cố Thiếu Ngang cảm thấy mình bị ghét bỏ.
Nhưng cô nói rất thẳng, anh ta không thể phản bác được, bởi vì những điều cô nói đều là sự thật.
Hôm nay anh ta đến đón cô qua vườn trái cây, ngoại trừ là vì thiện cảm với cô, còn muốn để cho cô gái bị mẹ kế ngược đãi hưởng thụ một chút tự do, lại không nghĩ đến, cô căn bản không muốn thứ này…
Mà mục đích cuối cùng của anh ta, dĩ nhiên không phải là cùng cô bồi dưỡng tình cảm mà chính là…Anh ta muốn để cô có thiện cảm với mình, sau đó anh ta chủ động từ hôn…
Lại không nghĩ đến cô lại nhắc đến trước.
Có lẽ cô không có cảm giác gì với anh, không, không chỉ không có cảm giác, giống như cô vừa nói, cô không thích anh ta, đại khái tất cả những người làm xáo trộn cuộc sống của cô, cô đều không thích.
Nghĩ đến đây, Cố Thiếu Ngang trầm ngâm nói: “Cô muốn giúp tôi như thế nào?”