Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều

Chương 30: Tôi Đến Tìm Hàn Mộ Vi




Anh ta là hàng xóm nhà cô, trong nhà nhất định là không thiếu tiền, làm sao lại giống như học sinh nghèo như cô, chen chúc trên xe bus?

Ánh mắt Mặc Dung Uyên lóe lên, nhỏ giọng nói: “Không cần.”

Sau đó anh còn nói thêm: “Bình thường cô cũng ngồi xe bus à?”

Bọn họ…Rất quen sao?

Trong mắt Hàn Mộ Vi lóe lên điều này, Mặc Dung Uyên vừa bực mình lại buồn cười, lúc anh cho rằng cô sẽ không trả lời, Hàn Mộ Vi lắc đầu: “Không phải.”

Không phải?

Mặc Dung Uyên hơi ngạc nhiên, chẳng qua nghĩ lại cũng có thể hiểu, tuy anh chỉ gặp qua cô mấy lần, nhưng anh nhìn ra được, cô không thích những lời đông người…

Giống như anh, anh cũng rất ít khi ngồi xe bus, hôm nay đúng lúc đi qua gần Nhất Trung, xe của anh đột nhiên hỏng, anh đứng ở ven đường gọi người đến kéo xe đi, lại đột nhiên nhìn thấy cô.

Chẳng biết vì sao, rõ ràng cô gái này không đáng chú ý, tuy thanh tú nhưng vì quá gầy nên cũng không dễ nhìn. Hơn nữa, lúc đi đường, cô lại luôn cúi đầu, chỉ ăn mặc một bộ đồng phục bình thường, rõ ràng không khiến cho người ta chú ý, nhưng anh lại có thể liếc mắt là nhận ra cô…

Sau đó theo bản năng, anh cũng lên xe bus.

Dù sao cũng chỉ có 5-6 phút đi xe, chờ ở đây, còn không bằng đỗ xe ở ven đường, còn mình về trước.

Sau đó chính là tình cảnh như hiện tại.

Thật ra, trong khoảnh khắc đó, chính anh cũng không hiểu vì sao mình lại lên xe…

Chỉ qua hai điểm dừng đã đến tiểu khu họ ở.

Một đường an tĩnh, nhưng Hàn Mộ Vi không thể coi anh như Cố Thiếu Ngang, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của anh.

Người đàn ông này có cảm giác tồn tại rất lớn, chỉ cần nơi nào có anh, cho dù có bao nhiêu người, cô phát hiện ra mình chỉ liếc mắt một lần là nhận ra anh.

Giống như lần trước chạy bộ, rõ ràng giống như có không ít người chạy bộ, cũng có không ít người chạy trước mặt cô, cô có thể theo thường ngày, giống như không thấy được họ.

Nhưng…Cô lại chỉ chú ý đến sự tồn tại của anh.

Mặc Dung Uyên…Rốt cuộc anh là người như thế nào? Hàn Mộ Vi không nhịn được suy nghĩ, nhưng nghĩ như thế, trong nháy mắt cô bị dọa sợ, vô thức dừng bước nhìn thoáng qua phía sau…

Làm sao cô lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với một người?

Đúng vậy, con người, câu nói này không có chút sơ hở, trong 17 năm qua, cô chán ghét tất cả mọi người, cô không có hứng thú tìm hiểu bất kỳ ai, cũng không sinh ra lòng hiếu kỳ với họ! Thậm chí lúc trước bà Lưu đã giúp cô, cô cũng không có nói chuyện với bà nửa câu, cũng hoàn toàn không hiểu tình cảnh nhà bà, ngay cả nguyên nhân bà Lưu qua đời, cô cũng ngoài ý muốn nghe được Lưu Băng Tinh nhắc đến với bạn bè…

Cô cảm thấy hứng thú với mấy con chó lang thang hơn, bởi vì chúng nó dường như ngửi được mùi của cô, chỉ cần cô vừa xuất hiện, chúng nó liền đi tới.

Ánh mắt cô mang theo nghi hoặc khiến cho Mặc Dung Uyên dừng bước, không nói gì.

Hàn Mộ Vi nghiêm túc nhìn anh mười mấy giây, sau đó lại nghiêng đầu đi chỗ khác, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước, rất nhanh liền đến Hàn gia.

Xe của Cố Thiếu Ngang đang đỗ ngoài cửa, Hàn Tử Tư còn chưa về, Lưu Băng Tinh đang đứng ở cửa nói chuyện với anh ta: “Cậu thật sự không vào ngồi một chút sao? Tử Tư sắp về rồi.”

Cố Thiếu Ngang lễ phép từ chối: “Không cần, tôi tới tìm Mộ Vi.”