Bầu không khí học tập của Nhất Trung vô cùng tốt, lúc đầu Tiểu Bao Tử cũng muốn để cho Hàn Mộ Vi trải nghiệm một chút cảm giác này, nhưng cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của Hàn Mộ Vi, nó vẫn chấp nhất để cô đeo balo, là người đầu tiên rời khỏi lớp.
Cô cũng không có chú ý đến, lúc cô đứng lên, Đoạn Thần Kiệt ngồi ở dãy hai quay đầu nhìn thoáng qua cô, có chút ngây người.
Một bên khác, Tề Tư Mẫn vẫn luôn chú ý đến Đoạn Thần Kiệt, thấy cảnh này, cô ta rầu rĩ không vui.
Vì sao Đoạn Thần Kiệt lại đột nhiên chú ý đến kẻ ngốc này như thế?
Tề Tư Mẫn cắn răng, bẻ gãy cây thước trong tay khiến cho mọi người chú ý…
Xe bus lắc lư, sắc mặt Hàn Mộ Vi có chút tái nhợt, cô vẫn không thích những nơi chen chúc như thế, nếu không phải vừa rồi Tiểu Bao Tử ép cô lên, cô sẽ không lên…
Thường ngày cô vẫn luôn đi bộ về nhà, dù sao cũng chỉ mất 20 phút, cô cũng được hưởng thụ tự do không ở trong trường, cũng không ở trong nhà.
“Tại sao phải đi xe bus?” Trong đầu cô vô lực tự hỏi.
Giọng nói của Tiểu Bao Tử rất phấn chấn: “Dĩ nhiên là bởi vì trên xe bus có rất nhiều người, đến lúc đó cô nhường ghế cho người già gì đó, nhất định sẽ lấy được nhiều điểm thiện cảm! Chủ nhân nhất định phải tạo thành thói quen này, nếu không sẽ không có cơ hội thu được điểm thiện cảm!”
Hàn Mộ Vi cảm nhận cánh tay đau nhức, vô lực nói: “Chẳng lẽ Tiểu Bao Tử không nhận thấy tôi vẫn đang đứng hay sao?”
Chiếc xe này quá đông, lúc cô đi lên đã không có chỗ trống rồi, cô rất ít khi ngồi xe bus, từ lúc lên xe đến giờ cô vẫn luôn đứng, lúc này cô có cảm giác mình muốn nôn cả bữa sáng ra ngoài.
“…”
Tiểu Bao Tử trầm mặc một lúc lâu: “À, đúng thế…”
“Chủ nhân, tôi sai rồi…Vừa rồi là tôi qua nóng nảy.”Giọng nói của Tiểu Bao Tử có chút uể oải.
Mấy ngày nay Hàn Mộ Vi cũng cảm thấy, cái hệ thống này cũng giống như giọng nói của nó, vẫn là đứa trẻ con mang theo nhiệt huyết, một lòng chỉ muốn giúp cô thu hoạch điểm thiện cảm để thăng cấp, có đôi khi lại dễ phạm một số sai lầm ngu ngốc, nó tự nhận mình là người có “nguyên tắc”, một hệ thống tốt, nhưng thật ra nó là một hệ thống không có nguyên tắc, kiếm được điểm thiện cảm mới là mục đích cuối cùng của nó…
Mà có đôi khi lòng tốt sẽ gây ra chuyện xấu, nó giống như đứa trẻ con làm sai, cảm thấy uể oải, sau đó rất nhanh liền khôi phục lại, hóa bi phẫn thành động lực.
Nếu như nó hiện nguyên hình, nhất định là một đứa bé đáng yêu, Hàn Mộ Vi nghĩ thế.
Ánh mắt cô dần dần trở nên mềm mại, nói: “Được rồi, đến sau thì phải đứng, coi như là sớm thích ứng.”
Tiểu Bao Tử sửng sốt, sau đó ở trong đầu cô hưng phấn la hét.
“Chủ nhân, chủ nhân! Cô thật đáng yêu, sao cô có thể ôn nhu hiểu chuyện như thế! Tiểu Bao Tử rút trúng cô, thật sự là may mắn.”
Rốt cuộc là lúc trước ai nói rút trúng cô là không may!
Trong mắt Hàn Mộ Vi thoáng qua ý cười.
Cô đang nghĩ như thế, xe bus đột nhiên phanh lại, Hàn Mộ Vi không có đứng vững, thiếu chút nữa đã ngã, may phía sau có người đỡ, cô mới không ngã.
Một lần nữa đứng vững, Hàn Mộ Vi quay đầu lại: “Cảm ơn…”
Một đôi mắt quen thuộc nhìn cô.
Trong lòng Hàn Mộ Vi vì sợ mà rung động, đồng tử co rụt lại, lời nói cũng ngừng lại, cô sững sờ nhìn người trước mắt.
Mặc Dung Uyên?
Sao anh ta lại ở đây?