Thiếu Tướng Đại Nhân, Khẽ Cưng Chiều

Chương 28: Không Phải Cậu Là Người Câm Điếc Sao?




“Cậu, cậu…Không phải là người câm điếc sao?”

Hàn Mộ Vi lạnh lùng nhìn anh ta: “Bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho cậu.”

Đoạn Thần Kiệt vẫn trợn mắt nhìn, cổ họng giật giật, sau đó mới nói: “Mười…Tám đồng.”

“Cậu chờ một chút.”

Cô nghiêm túc nhìn anh ta, Đoạn Thần Kiệt vô thức gật đầu, sau đó liền nhìn thấy cô gái gầy gò đi đến chỗ cửa hàng bánh bao, lấy 18 đồng ra mua bánh bao và màn thầu, đi đến trước mặt anh ta, đưa một túi bánh bao nóng hổi cho anh ta: “Trả lại cho cậu.”

“Lần sau không cần mua giúp tôi, cậu không phải là người hầu của Hàn gia, không cần phải nghe lời Hàn Mộ Vũ, càng không cần oan uổng chính mình làm bảo mẫu chăm sóc tôi.”

Hàn Mộ Vi nói xong liền quay người dự định rời đi, sau đó cô giống như nghĩ đến điều gì, vẫn quay đầu lại nói: “Đúng rồi, hộp cơm hôm nay, cảm ơn cậu.”

Sau đó cô lại một lần nữa xoay người, rời khỏi căng tin.

Thời gian này căng tin rất đông, cô theo thói quen, một mình lên sân thượng ăn cơm.

Đoạn Thần Kiệt đứng tại chỗ, trong tay cầm 10 bánh bao, dáng vẻ nghẹn họng.

Tề Tư Mẫn nhìn thấy tất cả, đi tới cười nói: “Đoạn Thần Kiệt, làm sao cậu lại mua nhiều bánh bao như thế? Ăn hết sao?”

Lúc này Đoạn Thần Kiệt mới hoàn hồn, nhìn cô ta, lại nhìn bánh bao trong tay: “Không phải do tôi mua.”

Nhưng anh ta cũng không giải thích gì, xoay người ngồi xuống một góc ăn cơm.

Sắc mặt Tề Tư Mẫn hết sức khó coi, vừa rồi cô ta nhìn thấy bánh bao này là do kẻ ngu ngốc không biết nói chuyện trong lớp cho.

Hơn nữa, Đoạn Thần Kiệt còn mua cơm cho cô.

Lúc đầu cô ta còn cảm thấy kỳ quái, hôm nay Đoạn Thần Kiệt sao lại đi nhanh như thế, còn mua hai phần cơm…

Làm người luôn đứng số 2 trong lớp, Tề Tư Mẫn luôn chú ý đến Đoạn Thần Kiệt, người có thể đánh bại cô ta, trong lúc vô tình đã biến từ cạnh tranh thành thích.

Tề Tư Mẫn thầm mến Đoạn Thần Kiệt nửa năm, hiện tại thấy được cảnh này, sao cô ta có thể vui vẻ, cô ta khẽ cắn môi, hừ lạnh một tiếng, rời đi.

Trên sân thượng.

Hàn Mộ Vi mở hộp cơm ra, nhìn thấy trên đó là sườn xào chua ngọt, trứng rán và rau xanh, cô hơi sửng sốt, sau đó cầm đũa bắt đầu ăn.

“Chủ nhân, tuy Đoạn Thần Kiệt kia khiến cho người ta chán ghét nhưng vẫn là rất tốt…”

“Hơn nữa không biết vì sao, độ thiện cảm của Đoạn Thần Kiệt đối với cô lại tăng lên một điểm! Tuy chỉ có một điểm nhưng góp gió thành bão, tôi đề nghị sau này chủ nhân giữ quan hệ tốt với anh ta! Bổn hệ thống đang ở cấp 1…Còn cần 989 điểm thiện cảm mới có thể đến cấp 2, chủ nhân nhất định phải biểu hiện tốt một chút, lên cấp 2 sẽ được tặng thưởng phong phú.”

Trong đầu cô, Tiểu Bao Tử mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp, Hàn Mộ Vi chỉ trầm mặc ăn cơm.

Có lẽ là do thành thói quen, hiện tại cho dù có nó trong đầu lải nhải, nhưng Hàn Mộ Vi cũng không thấy ầm ĩ, mà hình như có Tiểu Bao Tử, cô…không còn cô độc.

Thật vất vả mới chống đỡ được đến 4 giờ 30 chiều, cuối cùng cũng tan học.

Hàn Mộ Vi nghe giảng cả ngày, đầu óc còn có chút không thích ứng, cô cảm thấy đầu có hơi choáng váng, Tiểu Bao Tử biết rõ tình trạng của cô, cho nên cũng không ép cô ở lại tự học.

Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng chuông tan học vang lên, cũng không có mấy người đứng lên, đừng nói là về.