Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ

Chương 17: Món Quà Bất Ngờ




Ở nhà họ Thu.

Sau khi Diệp Phong và Thu Mộc Trân đi rồi, người nhà họ Thu tiếp tục ăn uống. Chỉ có ông Ba như ngồi trên đống lửa. Con gái gây ra họa lớn, tất nhiên ông Ba Thu Lỗi chẳng thể nán lại đây, đành tìm một cái cớ rồi rời đi.. “Gia đình ông Ba xem như bỏ đi rồi”. “Con gái tùy hứng làm càn, Diệp Phong thì là một kẻ vô dụng. Chúng nó làm mất mặt nhà họ Thu này quá rồi”, sau khi Thu Lỗi rời đi, Thu Quang lạnh lùng lên tiếng. “Anh Cả nhắc chúng nó làm gì? Hôm nay là ngày vui của nhà họ Thu. Đừng để gia đình đấy làm mất hứng", Vương Xảo Ngọc đổi sang đề tài khác, mỉm cười nhìn sang con rể Sở Văn Phi. “Văn Phi, không phải con có quà cho ông nội sao? Con chuẩn bị quà gì thế, nói cho cả nhà nghe xem, cũng là để ông nội con được vui”. “Phải đấy, Văn Phi. Cả nhà đều rất tò mò, mau nói cho các chú bác nghe nào”, ông Năm cười hỏi Sở Văn Phi, mấy người khác cũng ồn ào hùa theo. “Ha ha, chú Năm cứ chờ một lát ạ. Quà đang trên đường đến đây. Khi nào quà đến, mọi người sẽ biết thôi”. “Cháu bảo đảm, món quà này sẽ khiến ông nội vô cùng bất ngờ và hài lòng”, Sở Văn Phi tự tin nói, Thu Mộc Doanh cũng trưng ra vẻ rạng ngời, khoác tay chồng

Phần sính lễ hôm qua đã khiến Thu Mộc Doanh nở mày nở mặt. Cô ta vô cùng hài lòng về người chồng chưa cưới của mình.

Vào lúc này, nhà họ Thu đã từ từ trở nên rôm rả hơn, bầu không khí không vui do vợ chồng Diệp Phong gây ra cũng biến mất. “Xem ra Văn Phi rất tự tin về món quà nhỉ. Sao nào, cháu có lòng tin quà này tốt hơn cả quà của em rể Năm không? Khi ấy, em rể Năm của cháu đã tặng một bức tranh chữ nổi tiếng, khiến ông nội vui mấy hôm liền. Bây giờ ông nội vẫn còn treo tranh trong phòng, ngày nào cũng ngắm nghĩa rất lâu đấy”, Thu Quang vừa cười vừa kể.

Sở Văn Phi vội lắc đầu: “Bác Cả đừng nói vậy ạ. Quà cáp không so giá trị, đây là chút tâm ý mà chúng cháu dành cho ông nội. Chỉ cần có lòng, dù là tặng gì, cháu tin đó chính là món quà tốt nhất trong mắt ông nội ạ”. “Ha ha, Văn Phi nói rất hay. Là bác nông cạn”, Thu Quang cười ha hả.

Những người còn lại đều tán thưởng khả năng ăn nói và EQ của Sở Văn Phi.

Nói là nói vậy, nhưng trong lòng ai mà chẳng có tâm lý ganh đua.

Đặc biệt là kẻ ham hư vinh như Thu Mộc Doanh. Cô ta đánh tiếng trước với Sở Văn Phi rồi. Quà của anh ta không được thua kém, cũng không thể để cô ta mất mặt trước người nhà. “Văn Phi có lòng là được. Quà thì thôi, đừng tốn kém quá. Cháu trở thành rể nhà họ Thu đã là món quà tốt nhất cho ông rồi”, cơn giận đã nguôi ngoai, ông cụ nhà họ Thu bấy giờ đã mỉm cười, nói mấy lời khách sáo với Sở Văn Phi. “Như thế làm sao được, tất nhiên là cháu vẫn nên tặng quà cho ông rồi ạ”. “Ông nội cứ ngồi đây đi ạ. Lát nữa, Văn Phi chắc chắn sẽ đem đến một bất ngờ lớn cho ông.

Sở Văn Phi tự tin ngời ngời.

Những người còn lại cũng tấm tắc khen. “Văn Phi có lòng quá “Xuất thân giàu có, còn rất hiếu thảo. Ông Tư à, nhà ông nhặt được rể quý rồi”. “Doanh Doanh tìm được người chồng tốt quá!” “Phi Phi, đã nhìn thấy chưa nào? Sau này có tìm người yêu thì cũng phải tìm người tuổi trẻ tài cao, tài sắc vẹn như anh rể Văn Phi đấy nhé”. toàn “Nào, mọi người kính Văn Phi một ly”.

Bầu không khí vui vẻ ngập tràn nhà họ Thu.

Ríu rít nói cười, vô cùng náo nhiệt.

Sở Văn Phi kiêu ngạo mỉm cười trước lời ca tụng của mọi người. Thu Mộc Doanh cảm thấy rất sảng khoái, lòng ham hư vinh cũng được thỏa mãn. Giây phút này, Sở Văn Phi và Thu Mộc Doanh nhận được sự tán dương từ người nhà họ Thu. Họ cảm thấy vui vẻ khôn cùng, như đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời vậy.

Thấy cháu rể tài giỏi như thế, ông cụ Thu cũng cười không khép miệng, vô cùng tận hưởng niềm hạnh phúc gia đình này.

Vào lúc mọi người đang cười nói thì quản gia thông báo có xe đến "Ha ha". “Ông nội ơi, đến rồi. Quà mà cháu chuẩn bị cho ông đến rồi ạ”.



Sở Văn Phi lập tức đứng dậy, mỉm cười cất lời. Sau đó anh vội vàng sai người mang quà vào. “Ôi, to thế này à!” “Rốt cuộc Văn Phi tặng gì thế?” “Chẳng lẽ lại tặng ông một cô gái xinh đẹp? Còn dùng vải đỏ phủ lên?” Cập nhật chương mới nh*ất tại Truyện88.vip

Mấy người đàn ông cao to chuyển quà vào rất nhanh.

Sau khi thấy quà, người nhà họ Thu đều rất đỗi kinh ngạc. Món quà dài chừng hai mét, cao khoảng nửa mét, trông giống một cái hộp hình chữ nhật. Bên trên còn phủ vải đỏ, hoàn toàn không biết được phía dưới lớp vải là món đồ gì. “Phải đấy, Văn Phi à, cháu tặng một cô nàng xinh đẹp nào đấy thật sao? Ông nội tuổi đã cao, không tận hưởng món quà này được đâu”, nghe Thụ Quang cất giọng bông đùa, ai nấy đều cười to. Ông cụ cũng bật cười, mắng con trai nói xằng bậy.

Trong khi mọi người đang nói cười, Sở Văn Phi nhíu mày, cảm thấy hình dáng món quà hơi kỳ lạ. “Chắc là do đóng gói”.

Sở Văn Phi âm thầm suy đoán, đoạn cười đáp: “Ha ha, bác Cả à, mọi người đừng đoán nữa. Chờ lát nữa, cháu rể sẽ cho mọi người biết đáp án ngay thôi”.

Trong ánh mắt hiếu kỳ của người nhà họ Thu, Sở Văn Phi kéo tay Thu Mộc Doanh. Hai vợ chồng cùng tiến về phía trước, cung kính cúi người trước ông cụ đang ngồi trên ghế cao: “Cảm ơn ông nội đã nuôi dưỡng Doanh Doanh, một người con gái vô cùng ưu tú. Xin hãy nhận một lạy của cháu rể a!” “Để bày tỏ lòng biết ơn, hôm nay cháu và Doanh Doanh tặng ông một cây tùng không già ở núi Nam. Chúc ông nội, phúc như dòng biển Đông chảy mãi, thọ như loài tùng ở núi Nam!”

Sở Văn Phi và Thu Mộc Doanh cùng vái lạy.

Ông cụ nhà họ Thu cười tươi như hoa, vội vàng đáp: “Ngoan ngoan lắm”. “Văn Phi thật có lòng”.

Người nhà họ Thu cũng phụ họa, không ngớt lời khen ngợi vợ chồng Sở Văn Phi.

Thu Mộc Doanh cao ngạo hếch cắm lên, ánh mắt vui vẻ nhìn sang anh ta.

Vợ chồng Thu Lạc và Vương Xảo Ngọc cũng vui lây. Có con rể giỏi giang, tất nhiên bọn họ được nở mày nở mặt. “Giở tấm vải lên!”

Trong tiếng ngợi khen của mọi người và nụ cười hài lòng của ông cụ Thu, Sở Văn Phi phất tay, tự tin ra lệnh.

Nhưng chẳng ai ngờ rằng, khi tấm vải đỏ ấy được vén lên, món đồ được che phủ bên dưới không phải cây tùng núi

Nam, mà là một cỗ quan tài cực lớn.