Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ

Chương 18: Sóng Gió Bấp Bênh




Cỗ quan tài đen ngòm và nặng trĩu, lặng lẽ nằm trên nền đất.

Vù vù ~

Đột nhiên, cánh cổng bật mở. Gió lạnh âm u như tiếng quỷ ma rít gào. Gió lùa vào, tấm vải đỏ bị thổi tung, âm thanh vang vọng trong đại sảnh.

Quan tài đen, vải đỏ sẫm

Giây phút này, tất cả người trong nhà họ Thu đều sợ đến ngày người.

Vương Xảo Ngọc trợn trừng hai mắt. Nhà Thu Mộc Hồng thì sợ hãi thét lên. Mấy đứa trẻ con cũng khóc lóc ầm ĭ.Còn Sở Văn Phi thì đã đờ đẫn cả người, ánh mắt khó tin trước những chuyện đang xảy ra. Anh ta không thể hiểu nổi, cây tùng không già của mình sao lại biến thành một cỗ quan tài?

Ngay sau khi tấm vải đỏ được kéo ra và trông thấy cỗ quan tài xuất hiện, ông cụ Thu đã sợ đến thất kinh hồn vía. Cả người run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch, ông cụ há miệng gầm gừ như loài chó: “Cậu... cậu." “Chúng bây đang nguyền rủa ông chết đi à!”

Ông cụ Thu run sợ, hét lên đầy hoảng loạn.

Hôm nay là ngày vui, vậy mà Sở Văn Phi lại tặng ông cụ một cỗ quan tài. Mọi chuyện thay đổi chóng mặt, đến thanh niên như Thu Mộc Hồng còn không chịu nổi, huống chi là một người đã gần đất xa trời như ông cụ?

Sợ đến mức ngã khỏi ghế, ông cụ nhà họ Thu đổ người xuống đất, há hốc mồm, gần như lăn đùng ra ngất. “Ông nội "Bố ơi!” “Gọi cấp cứu nhanh lên!”, người nhà họ Thu hoảng loạn chạy đến dìu ông cụ dậy.

Ông Cả Thu.Quang điên tiết đạp thẳng lên người Sở Văn Phi khiến anh ta ngã lăn ra: “Thằng khốn nạn, bố tôi mà xảy ra chuyện thì đừng hàng yên thân với tôi!” “Xem con rể tốt của nhà các người đi. Cút!”, sau khi chửi rủa Sở Văn Phi, Thu Quang lại đẩy Vương Xảo Ngọc ra, giận dữ mằng mỏ. “Ông nội ơi, cháu... cháu... cháu thật sự không biết gì ạ”, Sở Văn Phi vẫn còn đờ đẫn. Sau khi bị Thu Quang đá, anh ta vẫn run rẩy nằm dưới đất, sợ hãi đến mức nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng.

Anh ta thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng quà là cây tùng, tại sao lại biến thành quan tài?



Người ta thường nói, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.

Trong lúc nhà họ Thu còn đang loạn cào cào, từ bên ngoài đại sảnh, quản gia đã vội vàng chạy vào báo tin. “Ông chủ ơi, không ổn rồi. Xảy ra chuyện không hay “Công ty Thu Thủy bị điều tra rồi ạ”. “Mười kho hậu cần bị niêm phong cả rồi!” “Toàn bộ tài sản nhà họ Thu đều bị đóng băng!” “Lãnh đạo công ty đã bị cảnh sát đưa đi!” “Thôi xong rồi, công ty Thu Thủy tiêu tùng thật rồi!” rồi”.

Gi cơ

Nghe như tiếng sét giữa trời quang, chỉ trong tích tắc, cả nhà họ Thu ngẩn người.

Ai nấy đều trợn mắt, đôi đồng tử ánh lên vẻ kinh ngạc và hoảng sợ khôn cùng.

Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra với nhà họ Thu vậy?

Chẳng lẽ họ đang bị cao xanh quở trách?

Đương lúc mọi người còn đang hoảng loạn, xe cảnh sát đã dừng trước cửa nhà họ. Xe vừa mở cửa, mấy người cảnh sát lập tức đẩy cửa nhà họ Thu.

Sau khi bước vào, cảnh sát đưa giấy tờ ra. “Xin chào, chúng tôi là người của Cục Cảnh sát Vân Châu”. “Công ty Hậu cần Thu Thủy bị tình nghi có liên quan đến các hoạt động kinh doanh bất hợp pháp. Mời Tổng giám đốc Thu Lạc và Chủ tịch Hội đồng quản trị Thu Quang theo chúng tôi về Cục để hợp tác điều tra. Cập nhậ*t chương mới nhất tại Truyện88.vip

Nghe vậy, sắc mặt Thu Quang lập tức tái đi. Thu Lạc cũng thấy chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất. “Chồng ơi. Các người không được bắt chồng tôi!

Vương Xảo Ngọc gào khóc, giữ Thu Lạc lại, không muốn đối phương bị bắt.



Nhưng níu kéo đến mấy cũng vô dụng. Cuối cùng, ông Cả và ông Tư vẫn bị đưa đi.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, những trụ cột của nhà họ Thu gần như đều ngã xuống.

Ông cụ vào viện, hai người con trai có năng lực nhất thì bị đưa đi điều tra, nhà kho bị niêm phong, tình hình công ty hoàn toàn tê liệt.

Cả nhà họ Thu như thể đã sụp đổ chỉ trong một buổi tối.

Chẳng một ai ngờ, một buổi tiệc vui vẻ cuối cùng lại trở thành hồi chuông báo tử cho nhà họ Thu.

Đám người Thu Mộc Doanh, Vương Xảo Ngọc trước đó còn kiêu căng ngạo mạn, bây giờ như hổ bị rút hết móng, chẳng còn oai phong như khi nãy nữa. “Nhà họ Thu rốt cuộc đã đắc tội ai?” “Vì sao ông trời lại đối xử với nhà chúng ta như vậy?”, tiếng thét gào vang lên khắp nhà họ Thu, ai nấy đều khóc lóc thảm thương.

Mà Thu Mộc Trân, chẳng hề hay biết những chuyện này.

Sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Thu đêm ấy, cô đã về nhà mình và ngủ mất rồi.

Ít lâu sau khi nhà họ Thu gặp chuyện, chuông điện thoại của Diệp Phong reo lên lần nữa: “Tiểu Sở tiên sinh, nhà họ Thu đã sụp đổ. Những người đã xúc phạm anh, đều đã được dạy dỗ”. “Anh có hài lòng về món quà gặp mặt này không?”

Đứng trước cửa sổ sát đất, Lý Nhị mỉm cười thầm thì, ly rượu vang sóng sánh trong tay.

Ngoài kia, sắc trời âm u, gió đã nổi.

Xem ra, sóng gió đã sắp ập đến rồi.