Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ

Chương 16: Đưa Em Về Nhà




Thu Mộc Trần chấp nhận số mệnh rồi. Thế giới này thực tế như vậy đấy. Kẻ không tiền không quyền, sẽ chẳng nhận được sự tôn trọng.

Cuối cùng, Thu Mộc Trận cúi thấp đầu, đầu gối khuya xuống, chuẩn bị quỳ trước mặt người nhà họ Thu.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đã kiên định đưa ra, bất ngờ ngắn cô quỳ xuống. "Mộc Trần à, tại sao phải quỳ chứ? Đám người này, không xứng để em quỳ!”, lời của Diệp Phong thốt ra vừa cứng cỏi vừa đanh thép.

Thu Mộc Trân đã sững sờ trong tích tắc. Không biết vì sao, kể từ sau ngày hôm ấy, cô cảm thấy Diệp Phong thay đồi rồi.

Đã trở thành một người có khí phách hơn!

Bàn tay ôm lấy cô cũng mạnh mẽ hơn ngày trước. “Hỗn láo!” “Thằng khốn này, dám vô lễ với chúng tôi như thế à? Trong mắt cậu có còn bậc chủ bác, có còn trưởng bối hay không?”, ông Tư lập tức cầu tiết, chỉ vào mặt Diệp Phong và Thu Mộc Trân rồi hét lên. “Chú bác, trưởng bối?”, Diệp Phong nghe vậy thì bật cười, như thể vừa được nghe câu chuyện cười hài hước nhất trên đời này, “Chú Tư à, tôi hỏi chủ một câu, cũng là hỏi các vị đang có mặt ở đây. Tôi xem các vị là chủ bác, nhưng các vị có xem Mộc Trân là cháu gái, có xem tôi là cháu rể hay không?” “Suýt nữa Mộc Trân đã bị bôi nhọ và làm nhục. Các vị không lo lắng, không hỏi han, còn chỉ trích chúng tôi, bắt Mộc Trân quỳ xuống? Tôi thật không hiểu, rốt cuộc Mộc

Trân hay tên cậu ấm nhà họ Thẩm mới là cháu của các vị? Có phải cậu Thẩm đấy bảo các vị cắt đứt quan hệ với Mộc Trân thì các vị cũng sẽ không nhận người cháu gái này hay không?”

Giọng của Diệp Phong vang vọng, câu nào câu này cũng mang tính đe dọa, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào đám người nhà họ Thu.

Lời lẽ sắc bén của Diệp Phong khiến cả nhà họ Thu im thin thít, mặt mũi đỏ bừng, há mồm nửa buổi trời mà không nói được câu nào. “Không phải là không nhận Mộc Trân, nhưng Doanh Doanh đã nói rồi, cậu Thẩm chỉ trêu đùa Mộc Trân thôi, không phải.…”, ông Tư cố gắng giải thích, nhưng giọng điệu rất đỗi yếu ớt.

Diệp Phong cảm thấy còn nực cười hơn: “Trêu đùa? Chú Tư, tôi hỏi chú, nếu đi đường có kẻ động tay động chân với thím Tư, chú có cho đấy là trêu hay không? Nếu có kẻ quấy rối cợt nhả con gái chú, chú có nghĩ đó là đùa không?” “Chuyện này.…”, ông Tư cứng họng, mặt cũng đỏ lựng, không biết nên trả lời thế nào.



Diệp Phong vẫn tiếp tục bật ra tiếng cười lạnh lẽo, đoạn, quay sang nhìn thẳng ông cụ nhà họ Thu: “Là tên họ Thẩm ấy sỉ nhục Mộc Trân trước. Đây chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi, sai ở đâu chứ? Các vị mới là kẻ không biết phân biệt đúng sai, đổi trắng thay đen, nghe lời nói một phía của Thu Mộc Doanh, chỉ biết chửi rủa Mộc Trân”. “Các vị không tự thấy hổ thẹn à?”

Diệp Phong chau mày lạnh lùng. Một mình anh chống đối cả nhà họ Thu, không hề sợ hãi.

Thu Mộc Trân đứng cạnh anh đã ngây ngẩn cả người.

Đây là người chồng vô dụng, dù bị sỉ nhục vẫn im lặng chịu đựng trước đây của cô ư?

Đây là Diệp Phong ở rể, tầm thường, vô tích sự của ngày xưa ư?

Tự khi nào, chồng cô đã trở nên dũng cảm và tự tin đến thế?

Khoảnh khắc ấy, Thu Mộc Trân cảm thấy Diệp Phong thật cao lớn và mạnh mẽ biết bao, cõi lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Nghe Diệp Phong chất vấn, có không ít người nhà họ Thu đã đỏ bừng mặt. Đặc biệt là nhà ông Tư bị Diệp Phong mắng đến mức xấu hổ, chẳng thể đáp trả đối phương lấy một lời.

Ông cụ nhà họ Thu cũng thẹn quá hóa giận, chỉ đành cậy mình cao tuổi, phẫn nộ rống lên: “Hỗn xược! Một thắng ở rể kém cỏi mà dám ngang ngược vô lễ ở đây? Dù chúng tôi có sai thì cũng không đến lượt cậu chỉ trích. Còn không quỳ xuống? Bằng không thì cút khỏi nhà họ Thư”.

Diệp Phong bật cười, một nụ cười đầy giễu cợt: “Ông nội à, ông cũng sống hơn nửa đời người, đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống rồi. Cứ nghĩ ông là một người nhìn thấu mọi chuyện, thấu tình đạt lý. Nhưng xem ra, ông chỉ là một ông già bảo thủ, cậy già lên mặt, không nói lý lẽ mà thôi”. “Nếu đã vậy thì ở lại cái nhà họ Thu này cũng chẳng để làm gì”. “Mộc Trân à, đi thôi, chồng đưa em về nhà”. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha *!!!



Trước ánh mắt bàng hoàng của người nhà họ Thu, Diệp Phong nắm lấy tay Thu Mộc Trân. Họ rời khỏi nhà, đầu không ngoảnh lại. Để lại sau lưng bầu không khí im lặng đầy ngột ngạt. “Chúng... chúng bây.., nhìn hai người họ bỏ đi, ông cụ nhà họ Thu tức đến run người, suýt nữa đã ngã xuống. “Ông Ba à, xem con gái ngoan mà ông nuôi dưỡng, xem thằng rể tốt mà ông tìm được kìa!” “Gia đình các người, ai cũng có bản lĩnh lắm, đến bố mà cũng dám vô lễ”. “Nhà họ Thu không có loại con gái như vậy!” “Từ nay về sau, Thu Mộc Trân không còn là người nhà họ Thu nữa!” “Ngày mai đuổi nó ra khỏi công ty đi”.

Ông Cả Thu Quang vừa dìu bố mình vừa giận dữ gầm lên.

Khuôn mặt Thu Lỗi tái đi, xám xịt cả lại. Giây phút ấy, ông ta như bị rút cạn sức lực trong người.

Ở bên ngoài nhà họ Thu, Diệp Phong đang đưa Thu

Mộc Trân về nhà.

Đôi mắt của Mộc Trân đã đỏ ngầu. Cô biết hành vi chống đối trưởng bối ngày hôm nay của mình sẽ dẫn đến hậu quả gì. Rất có thể, từ nay trở đi, nhà họ Thu sẽ không còn chỗ đứng của Thu Mộc Trân nữa.

Cô đã sinh ra và khôn lớn ở nhà họ Thu. Nếu bị đuổi đi, cô thật sự không biết sau này mình nên đi đâu về đâu, làm sao để chăm lo cho gia đình nữa. “Mộc Trân à, tin anh đi. Một thời gian ngắn nữa, nhà họ Thu sẽ phải cầu xin em quay lại”, Diệp Phong cười nói, giọng điệu tự tin đến lạ thường. “Thật sao?” “Tất nhiên rồi”, giọng Diệp Phong trầm thấp, vô cùng dõng dạc.

Cùng lúc ấy, ở trang trại nhà họ Lý, tại trung tâm thành phố Vân Châu.

Một người đàn ông lớn tuổi cầm ly rượu vang, đang đứng trước cửa sổ sát đất. Ngoài kia, sao trời lấp lánh, đèn màu rực rỡ, dòng xe vội vã: “Anh Tiểu Sở, lúc này, quà mà Lý Nhị tặng cho anh, cũng sắp đến rồi”. “Mong rằng, anh sẽ thích".

Lý Nhị khẽ cười. Sau đó ông ta nâng ly rượu lên, đưa tay kính bầu trời đêm ngoài ô cửa, rồi ngửa đầu uống cạn!