Nhà họ Sở ở Hoa Hạ, đến đây để trao sinh lễ".
Một ông lão hào sảng cất lời, vang vọng cả đại sảnh.
Đoạn, ông ấy phất tay, ra hiệu cho những người đàn ông đứng phía sau đồng loạt mở hộp quà trong tay họ “Một bộ dây chuyền bạch kim, vàng bạc đá quý đầy nhà. "Một chiếc nhẫn kim cương, ăn đời ở kiếp bên nhau. “Một đôi hoa tai vàng nguyên chất, tình bền chắc hơn cả vàng". “Mười nghìn lĩnh một tệ tiền mặt, chọn một trong nghìn tinh hoa".
Từng chiếc hộp mở ra, từng món sính lễ được trao tặng. Chỉ trong chốc lát, đâu đâu cũng là trang sức quý giá, sắc vàng chói mắt ngập tràn bốn phía.
Trừ số phục sức đắt tiền này, còn có một chiếc xe thể thao mới tinh được người ta đưa đến. “Đây…. Đây là?” “Siêu xe thể thao Maserati Quattroportel "Vãi, tặng cả xe luôn. Chiếc này mấy triệu thế?”
Trong nháy mắt, cả nhà họ Thu đều phát điên. Nhìn sinh lễ đặt tiền trước mặt, ai nấy đều ngỡ ngàng và kinh ngạc.
Giàu có thật đấy!
Một món sinh lễ đáng giả mấy triệu tệ. "Đây chắc chắn là một gia tộc quyền thế”.
Người nhà họ Thu không ngừng tấm tắc.
Thu Mộc Trân vẫn còn ngần ngơ: “Những thứ này, là cho tôi?” “Nằm mơ đi. Kết hôn đã ba năm rồi thì sinh lễ ở đâu ra? Đây rõ ràng là cho Doanh Doanh nhà này”. “Doanh Doanh, mau đến cảm ơn nhà thông gia”.
Vương Xảo Ngọc đang vui lắm. Còn tưởng lần này sẽ rất mất mặt, ngờ đâu mọi chuyện rẽ hướng, nhà họ Sở lại đem nhiều sinh lễ đến như thế.
Những người mang sính lễ đến thì chẳng nói thêm gì cả, đặt đồ xuống rồi đi ngay. Bấy giờ ở nhà hàng chỉ còn lại số sinh lễ đặt giả và người nhà họ Thu thôi. “Văn Phi à, vừa nãy đã trách nhầm con”. “Tặng nhiều thế này, đã khiến gia đình con tốn kém rồi”. Vương Xảo Ngọc lại trưng ra vẻ tươi cười, niềm nở nói với Sở Văn Phi.
Thu Mộc Doanh cũng đổi từ khóc thành cười. Bước đến khoác tay Sở Văn Phi, cô ta nũng nịu: “Anh yêu, anh xấu quá à. Chuẩn bị nhiều sinh lễ như vậy mà sao anh không nói s?"
Tốc độ trở mặt của gia đình Thu Mộc Doanh quả thật khiến người khác không nói nên lời.
Những người khác bắt đầu cất giọng nịnh nọt: “Nhà Văn Phi giàu thật đấy”. “Không hổ là con trai nhà giàu có. Quả là khác biệt. Tặng hẳn một chiếc xe mấy triệu tệ để làm sính lễ”. "Doanh Doanh có phúc quá~”.
Đám đông xung quanh trưng ra ánh mắt hâm mộ. Tuy rằng vừa nãy họ đều nghe đối phương tìm “cô Ba nhà họ Thư”, nhưng tất cả đều tự động cho rằng người ta nói nhầm mà thôi. Dù sao thì hôm nay cũng là tiệc đính hôn của cô Tư nhà họ Thu. Chẳng ai nghĩ, sính lễ lại được gửi cho một người đã kết hôn ba năm như Thu Mộc Trân cả.
Nhưng gia đình Thu Mộc Trân lại cảm thấy khó chịu vô cùng. “Hầy, xem con rể người ta kìa. Tặng xe mấy triệu tệ làm sính lễ. Số dây chuyền với nhẫn chắc là đắt lắm. Nhìn lại nhà mình, chẳng có thứ gì cả”. Hàn Lệ thất vọng nói.
Thu Mộc Trân không tỏ thái độ, chỉ lặng im không đáp.
Còn Sở Văn Phi thật ra cũng đang vui và ngạc nhiên lắm. Sở Văn Phi cứ nghĩ mình bị bỏ mặc thật rồi. Không ngờ, bố vẫn giúp anh ta nhiều như vậy, lại còn chơi trò “khổ trước sướng sau” để anh ta bất ngờ nữa chứ. "Ha ha" “Chút thao tác cơ bản thôi, chẳng đáng là gì”. "Doanh Doanh, sau này anh không chỉ tặng em xe sang thôi đầu. Du thuyền, máy bay riêng, anh đều sẽ tặng em hết, rồi đưa em đi du lịch khắp thế giới". Sở Văn Phi lại vờ vịt ra oai.
Thu Mộc Doanh cũng không nhịn được nữa, muốn lên xe ngay: “Người ta còn chưa ngồi trên chiếc Maserati bao giờ mà. Em muốn thử xem cảm giác như thế nào”. "Được, Doanh Doanh. Bây giờ ông xã sẽ đưa em đi hóng giả”.
Sở Văn Phi cười ha hả, vội đi đến, đưa tay mở cửa xe.
Nhưng dù anh ta có kéo mạnh ra thì cửa xe vẫn không mo. “Gì đây, khóa rồi?"
Sở Văn Phi ngơ ra, tìm kiếm một hồi vẫn không thấy chìa khóa đầu.
Anh ta nghĩ bụng, sao bố lại sơ suất như vậy, tặng xe mà lại không đưa chìa khóa?
Giang Dương con rể nhà ông Năm liếc nhìn, đoạn cất lời: “Có lẽ đây là loại xe tùy chỉnh, mở cửa bằng dấu vân tay, khởi động bằng giọng nói”.
Sở Văn Phi lập tức vỗ đùi: “Đúng rồi, em rể Giang Dương nói rất đúng. Suýt nữa thì quên béng. Anh đã nhờ bố thiết lập một vài tính năng cho chiếc xe này. Dùng vân tay mở cửa, khởi động bằng giọng nói. Trừ anh và Doanh Doanh ra, không ai mở được chiếc xe này cả”.
Anh ta cười hạ hạ đáp, sau đó ngón tay ấn đến tê rần mà vẫn không mở được cửa xe. Thu Mộc Doanh không tin, cũng muốn đến mở thử, suýt nữa đã định dùng ngón chân nhấn lên. Thế mà vẫn mở không ra.
Cuối cùng, Sở Văn Phi đành khó xử viện bừa một cái cớ cho qua chuyện. Anh ta bảo, chắc là bố lấy nhầm dấu vân tay, vài hôm nữa sẽ hỏi lại bố xem sao, xe cứ đặt ở đây đi, hôm nào sẽ lái về.
Lúc này, tiệc đính hôn đã sắp kết thúc. Người nhà họ Thu lục tục kéo nhau rời nhà hàng để trở về. “Đi thôi. Mộc Trân. Đừng nhìn nữa. Có nhìn cũng chẳng phải cho mình”. “Mẹ à, mọi người cứ về trước đi ạ. Con muốn nán lại đây một lát”. Thu Mộc Trân nhỏ giọng đáp. “Hầy... Thế thì tùy con”.
Hàn Lệ thở dài. Bà ta biết con gái mình cũng cảm thấy khó chịu, nên không nói thêm gì nữa, đành quay lưng ra về.
Chỉ còn Thu Mộc Trân ở lại nơi này. Cô đứng trước chiếc xe rất lâu, nước mắt vô thức lã chã rơi xuống.
Khi nãy, Thu Mộc Trân còn ngỡ những món sính lễ này do người con trai ấy cho người mang đến cho cô. Nhưng đúng là do bản thân cô vọng tưởng rồi. Cập nhật nhanh nh*ất trên Truyện88.vip
Có lẽ, người nhà họ Sở đã thật sự gọi nhầm người. “Mộc Trân, em rất ngưỡng mộ sao?” Chẳng biết tự khi nào, Diệp Phong đã đứng đằng sau lưng cô. Anh nhìn Thu Mộc Trân, nhẹ nhàng cất tiếng.
Thu Mộc Trân cười khổ: “Có người con gái nào mà không ngưỡng mộ chứ”.
Đã là con người thì luôn ham muốn hư vinh. Thu Mộc Trân không phải là thánh. Cô cũng có thất tình lục dục, cũng muốn đứng trên đỉnh cao, huy hoàng tỏa sáng, cũng mong được nở mày nở mặt, được người khác ngưỡng mộ.
Cô không muốn bị kẻ khác cười chê, lại càng không thích bị người ta thương hại. Thu Mộc Trân cũng muốn những người từng xem thường cô sẽ phải hối hận. “Nhưng ngưỡng mộ thì được gì chứ?" “Có lẽ Thu Mộc Trân này không đủ tư cách, không xứng đáng có được những thứ tốt đẹp ấy”. Thu Mộc Trân bật cười tự giễu. Khẽ lắc đầu, cô nói với Diệp Phong, “Về nhà thôi”. không một ai hay biết, trong tiếng thở than ấy của Thụ Mộc Trận chất chứa biết bao khổ sở và buồn bã. Một người con gái xinh đẹp như hoa, đã chẳng còn như ngày xưa khi đứng trước sự tàn khốc của cuộc đời.
Diệp Phong vẫn đứng đó, vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên ánh sáng. “Trần à, em cần chi phải ngưỡng mộ?” “Những thứ này, vốn dĩ dành cho em mà”.
Diệp Phong khẽ cười. Ngay sau đó, trong ánh mắt hốt hoảng, Thu Mộc Trần thấy người ấy nằm tay cô, nhẹ nhàng đặt lên cửa xe.
Cach
Cửa xe mở ra, tựa như bươm bướm tung cánh, ấp ôm cả thế giới này.
Ánh đèn đỏ cam từ chiếc xe, tựa như lưỡi kiếm bén ngọt, xuyên qua màn đêm ngoài ô cửa. “Khởi động!”
Am
Một âm thanh trầm thấp vang lên, động cơ xoay tròn, tựa như tiếng dã thú gầm vang. Chiếc xe màu đỏ rung lên dữ dội trong chiếc gầm ấy.
Màn đêm bao phủ, tiếng xe gầm gừ, Diệp Phong đứng trong ánh sáng đẹp như mơ. Ánh đèn đỏ cam soi rọi, chàng trai ấy mở rộng vòng tay, hướng về cô gái vẫn còn đang ngơ ngẩn kia, tựa như đang ôm lấy thế giới này. “Ngốc quá, em là cô gái tốt nhất trên đời này. Em, xứng đáng với mọi điều tốt đẹp nhất”. “Chỉ cần em bằng lòng, Diệp Phong này có thể cho em cả thế giới”.
Chấp tay đứng dưới bầu trời rợp sao, Diệp Phong khẽ mỉm cười. Ánh sao lấp lánh, thiên hà rực rỡ. Giây phút này, bóng dáng cao gầy của Diệp Phong tựa như phát ra ánh sáng chói lòa.
Còn Thu Mộc Trận đã đờ đẫn cả người. Cô đứng ngày ra, sững sờ nhìn anh chăm chăm. Gương mặt xinh đẹp phản chiếu ánh sáng và vẻ bàng hoàng.
Trong tích tắc, niềm vui khôn xiết xen lẫn với ngỡ ngàng, như thể đại dương cuộn trào trong trái tim cô. Lúc này đây, Thu Mộc Trân không dám tin vào mắt mình nữa.
Chỉ cảm thấy tất cả như một giấc mơ, chẳng hề chân thực.