Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ

Chương 12: Anh Thật Sự Là Con Nhà Giàu Có




Thu Mộc Trần đã quên mất cô trở về nhà vào đêm hôm ấy như thế nào. Chuyện này khiến cô quá sốc. Sau khi về đến nhà, sự bàng hoàng trong cô vẫn không thể vơi bớt.

Chẳng lẽ, Diệp Phong không hề nói sai? Số sính lễ ấy thật sự dành tặng cô ư?

Xe thể thao hàng triệu tệ, cả mấy món trang sức đắt tiền kia nữa, đều do người ấy tặng cô thật sao?

Nhưng mà, Diệp Phong chỉ là một cậu con rể nghèo túng, anh lấy tiền đâu ra để mua sính lễ chứ?

Hay Diệp Phong chỉ giả vờ nghèo khổ suốt mấy năm qua? Anh vốn không phải là con nhà nghèo mà thực chất là con trai nhà giàu có?

Tâm trạng của Thu Mộc Trân đang rất rối bời. Cô có quá nhiều câu hỏi muốn chất vấn Diệp Phong. “Trân Trân, con về rồi. Mau ăn cơm nào”.

Cửa vừa mở ra, Hàn Lệ thấy Thu Mộc Trân đã về, bèn cười nói.

Hôm nay Hàn Lệ cảm thấy rất nhục nhã. Nhưng là phận làm mẹ, bà ta hiểu, Thu Mộc Trân còn cảm thấy tủi thân hơn rất nhiều. Bà ta không thể trách cứ con gái mình thêm nữa. "Hum?" “Thắng vô dụng này, ai cho cậu về đây?” "Sợ xấu mặt nên trốn đi nhanh lắm. Vứt vợ mình ở lại, chịu nhục thay cậu. Cậu có còn là đàn ông không?” “Mộc Trần nhà tôi lấy phải cậu đúng là xui xẻo tám đời mà!" “Cút đi!”

Vừa nhìn thấy Diệp Phong xuất hiện đẳng sau Thu Mộc Trân, Hàn Lệ không còn khống chế được cảm xúc nữa. Những tủi nhục mà bà ta đã phải chịu đựng trước mặt họ hàng thân thích, giờ đây đã bộc phát tất thảy.

Nhưng Diệp Phong đã quen rồi. Đây là cuộc sống của anh suốt ba năm qua. Là kẻ ở rể, anh hiểu rõ, việc bị mẹ vợ mắng mỏ là chuyện rất đỗi bình thường. “Mẹ đừng la hét nữa. Dù cho anh ta không tốt, không bằng người khác, thì đó vẫn là con rể của mẹ, là chồng của con gái mẹ. Mẹ có thể tôn trọng bọn con hay không?”

Thu Mộc Trân đã chán cảnh chửi rủa này lâu lắm rồi, đành gào lên với chính mẹ mình. Sau đó, cô nắm lấy Diệp Phong, nhẹ giọng nói: “Theo tôi vào phòng”.

Diệp Phong ngẩn người. Ba năm qua, Thu Mộc Trân chưa từng để anh bước vào phòng cô. Vậy mà hôm nay “Vào phòng tôi, có nghe không? Hay là không muốn vào?”, Thu Mộc Trân lặp lại lần nữa.

Diệp Phong vui vẻ đáp: “Nghe, anh nghe thấy rồi”. “Mang chăn vào luôn đi. Sau này đừng ngủ ở phòng sách nữa”, những lời kế tiếp của Thu Mộc Trân càng khiến Diệp Phong mừng rỡ hơn. Trong chớp mắt, anh như thể bị niềm hạnh phúc tập kích vậy.

Chẳng lẽ, mùa xuân của anh đã đến rồi sao?

Trong sự kinh ngạc và mừng vui, Diệp Phong quay về phòng sách, mang theo chăn rồi chuyển vào phòng ngủ của Thu Mộc Trân. “Trân Trân, con làm gì vậy? Con điên rồi à? Con để thắng vô dụng ấy vào phòng, còn ngủ chung với nó nữa ư?” “Con thật sự điên rồi hả?” “Con còn muốn gả cho người khác nữa hay không?”



Vừa nghe cô nói vậy, Hàn Lệ lập tức trở nên lo lắng.

Ba năm qua, Hàn Lệ luôn muốn Thu Mộc Trân ly hôn với Diệp Phong rồi tìm một người chồng khác tốt hơn. Con gái bà ta vốn có ngoại hình rất xinh đẹp, đã kết hôn nhưng vẫn còn trong trắng. Với điều kiện như thế thì không khó để tìm một chàng rể quý. Nhưng nhỡ Thu Mộc Trân lên giường với Diệp Phong thì sau này sẽ rất khó tìm được chồng tốt.

Nếu như vậy thì gia đình Thu Mộc Trân làm sao có thể trở mình được đây?

Vì thế, Hàn Lệ cực kỳ phản đối việc Diệp Phong và Thu Mộc Trân ngủ chung với nhau. “Mẹ à, con nói lại một lần nữa nhé. Diệp Phong có tệ đến mấy thì vẫn là chồng của con. Vợ chồng ngủ cùng phòng là lẽ thường tình. Mà con cũng đã lấy chồng rồi, không cần phải lấy thêm lần nữa đâu mẹ ạ”.

Nói rồi, Thu Mộc Trận đóng cửa cái “rầm”, để lại bố mẹ ở bên ngoài. “Điên rồi, đúng là điên rồi!” “Ông Ba à, ông nhìn con gái ngoan của ông đi kìa!” “Đúng là tức chết tôi rồi. Đến danh dự mà nó cũng không cần nữa!”

Giọng nói đầy giận dữ của Hàn Lệ từ bên ngoài truyền vào.

Trong phòng ngủ, Diệp Phong đang ngắm nhìn người vợ xinh như hoa như ngọc của anh, tim đập nhanh vô cùng.

Diệp Phong quả thật không biết nói gì về vợ của mình.

Vóc dáng lẫn nhan sắc của cô đều xuất sắc hơn người.

Năm xưa, cả thành phố Văn Châu này đều biết đến cô Ba xinh đẹp của nhà họ Thu. Đã từng có rất nhiều người đến xin kết làm thông gia, bậc cửa nhà họ Thu cũng bị san bằng. Bấy nhiêu cũng đủ chứng tỏ sức hấp dẫn của Thu Mộc Trân lớn đến mức nào. Nếu không phải vì gia đình họ phạm sai làm, thì loại người thấp kém như Diệp Phong làm sao có thể cưới được cô gái xuất sắc như vậy.

Hương hoa hồng thoang thoảng lan khắp căn phòng.

Lúc này, Thu Mộc Trân đã bình tĩnh lại. Cô trừng mắt nhìn Diệp Phong: “Chuyện chiếc xe kia là thế nào, anh nói thật cho tôi biết đi. Tại sao nó lại nhận dấu vân tay của anh?" “Không đâu, còn có vân tay của em nữa đấy. Vợ à, không phải anh đã nói với em rồi sao? Số sinh lễ ấy, vốn đi là của anh tặng em mà. Tất nhiên chiếc xe kia sẽ nhận dấu vấn tay của chúng mình rồi”, Diệp Phong cười đáp. Anh định bụng sẽ nói thật mọi chuyện với cô, rằng anh chính là con trai của gia đình giàu có, vì một vài nguyên nhân nên mới sa cơ thất thế. Nay bố đã tìm được người con thất lạc lâu năm chính là anh, nên ông ta mới áy náy gửi sính lễ đến, nhằm bù đắp chuyện ngày xưa.

Nhưng chưa đợi Diệp Phong mở miệng, Thu Mộc Trân đã cười nói: “Thế à? Chắc là anh định nói, thật ra anh là con trai nhà giàu, sự nghèo khổ trước đây đều là giả. Bây giờ gia tộc đã tìm được anh nên muốn bù đắp cho anh, bù đắp phần sính lễ năm xưa. Họ còn định đón anh về, muốn anh kế thừa tài sản bạc tỷ phải không?” “Ôi vãi, làm sao mà vợ biết thế? Chẳng lẽ bố anh đã nói với em ư? Thật ra anh cũng không muốn giấu em đâu, chẳng qua là”, Diệp Phong có phần áy náy. “Anh đủ rồi đấy, Diệp Phong! Anh xem tiểu thuyết trên mạng nhiều quá à? Dám xem Thu Mộc Trân này là con nít ba tuổi để gạt sao?” “Nếu anh thật sự muốn tôi vui vẻ thì bước ra xã hội, tạo dựng thành tích, để tôi có thể tự hào vì anh. Đừng có nằm mơ giữa ban ngày, bịa ra mấy lời dối trá để lừa gạt tôi!” Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ*n88.vip

Đôi mắt của Thu Mộc Trân đỏ hoe. Cô ghét nhất là bộ dạng này của Diệp Phong.



Cô không chê Diệp Phong nghèo, cũng chẳng chê anh bất tài vô dụng. Điều cô tức giận nhất chính là Diệp Phong đã nghèo, đã chẳng mấy tài cán mà còn không có ý thức tự giác, không biết phấn đấu tiến lên. Bây giờ anh lại còn lừa dối cô bằng mấy lời hoang đường này.

Tuy rằng Thu Mộc Trân không biết Diệp Phong đã khởi động chiếc xe sang trọng kia bằng cách nào, nhưng cô tuyệt đối không tin Diệp Phong có bất kỳ quan hệ gì với chiếc xe ấy. Diệp Phong bảo anh là con nhà giàu có? Đúng là nực cười. Thu Mộc Trân không tin loại tình tiết vô lý chỉ có trong phim ảnh này lại xuất hiện trong đời cô.

Đáp lại cô là sự im lặng của Diệp Phong. Một lúc lâu sau đó, anh mới ngẩng mặt nhìn cô: “Mộc Trân, anh sẽ chứng minh bản thân mình. Anh sẽ khiến em tự hào, sẽ không để em chịu tủi nhục nữa”.

Diệp Phong xoay người lại. Anh ôm chăn, dợm bước rời đi.

Nhìn bóng lưng cô độc của chàng trai trước mặt, bỗng nhiên Thu Mộc Trần thấy lòng mình nhói lên. Có lẽ những lời vừa rồi của cô có hơi quá đáng, đã làm tổn thương đến tôn nghiêm của đối phương.

Trong nỗi áy náy, Thu Mộc Trân bất giác gọi tên anh: “Diệp Phong”. “Đêm nay, anh đừng đi. Cứ ngủ ở đây”.

Thu Mộc Trân còn nghĩ rằng Diệp Phong sẽ dứt khoát từ chối cô, để chứng tỏ tôn nghiêm của một người đàn ông không dễ dàng bị xúc phạm. Nhưng không ngờ, Diệp Phong lại vui vẻ đồng ý, như thể sự kiên định và nghiêm túc vừa rồi chỉ là giả vờ vậy. Anh cười gian, ôm chặn chạy đến giường Thu Mộc Tràn. "Vợ ơi, anh biết em vẫn muốn ngủ với anh mà!” “Cút!”, lúc ấy Thu Mộc Trần cũng rối bời làm. Uổng cho cô khi nãy còn cảm động trước lời hứa của Diệp Phong, còn cảm thấy tội nghiệp anh vì tưởng rằng đối phương đã bị cô làm tổn thương lòng tự trọng.

Xem ra, cô vẫn đánh giá cao anh quá rồi. “Đồ đề tiện, đừng có chạm vào tôi l “Cút! “Xuống sàn mà ngủ!”

Trong phòng truyền ra tiếng gào đầy giận dữ của Thu Mộc Trân.

Đêm đầu tiên Diệp Phong ở cùng phòng với vợ, những mơ tưởng về chuyện mây mưa chung chăn gối đã tan thành mây khói.

Nhưng ít nhất thì Diệp Phong đã được ngủ chung phòng với Thu Mộc Trân.

Đây đã là một sự đột phá to lớn của Diệp Phong. “Đã được cùng phòng rồi, ngày cùng giường sẽ không còn xa nhỉ?", Diệp Phong tự an ủi.

Đêm ấy trôi qua rất nhanh.

Ngày hôm sau, Thu Mộc Trân ăn sáng xong thì đi làm.

Lúc Diệp Phong còn đang ngủ thì có người gọi cho anh. “Xem ra, cú điện thoại mà mình chờ, rốt cuộc đã đến rồi”, Diệp Phong mỉm cười nhấc điện thoại lên rồi ấn nút nghe máy