Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ

Chương 10: Hai Mươi Tệ, Miễn Phí Giao Hàng




Sở Văn Phi cũng hết cách, chỉ thầm cầu nguyện bố sẽ không tuyệt tình, bỏ mặc mình như vậy. Và cứ thế, anh ta đành miễn cưỡng trở về phòng. “Văn Phi, bố mẹ cháu đi công tác khi nào mới về? Thông gia thì phải nên gặp mặt chứ." Trong phòng, công cụ nhà họ Thu bỗng cất tiếng hỏi Sở Văn Phi về bố mẹ anh ta.

Từ lúc bàn chuyện cưới xin đến nay, bố mẹ Sở Văn Phi chưa từng xuất hiện. Chuyện này sẽ khiến người ta cảm thấy con gái nhà họ Thu không được xem trọng.

Trái tim đánh “thịch” một cái, Sở Văn Phi đành phải nói dối rằng bố mẹ anh ta sẽ về sớm thôi. “Văn Phi, khi nào sính lễ mới đến?” “Bố mẹ anh có phải là không vừa ý em không?” Đến lúc này, Thu Mộc Doanh cũng trở nên sốt ruột, bèn phàn nàn với Sở Văn Phi.

Sở Văn Phi toát mồ hôi, nghĩ bụng tối nay mà không có sính lễ thì anh ta phải làm sao đây. “Sẽ đến nhanh thôi.” Sở Văn Phi cười đáp, nhưng trong lòng thì thấp thỏm vô cùng.

Bỗng nhiên, có tiếng động cơ ô tô “ầm ầm” bên ngoài nhà hàng.

Sau đó, một người nhà họ Thu chạy vào phòng, hân hoạn nói: “Đến rồi, ông Tư ơi. Sính lễ của con gái ông đến rồi.” “Thật sao?” Chỉ trong chốc lát, cả nhà họ Thu đã không thể ngồi yên. Mẹ con Thu Mộc Doanh vui mừng phát điên, kích động cực kỳ.

Lúc này, Thu Mộc Trân cũng chạy ra ngoài theo mọi người. Cô cũng muốn xem sinh lẽ nhà người ta ra sao. “Hừ, xem cái gì mà xem. Có xem, tôi cũng không cho chị. Đặc ý trừng mắt nhìn Thu Mộc Trần, Thu Mộc Doanh khó chịu nói. Sau đó, cô ta hào hứng chạy ra cùng chồng để đón tiếp.

Thu Mộc Trân không nói gì, chỉ buồn bã cúi đầu xuống.

Trong chuyện hôn nhân, chắc chắn Thu Mộc Trân là người yếu thế nhất. Năm xưa, cô gả cho một kẻ tệ hại vô dụng, không có bất kỳ sinh lễ nào, tất cả đều vô cùng giản đơn.

Đám cưới vốn dĩ là khoảnh khắc tỏa sáng nhất của người phụ nữ. Nhưng đối với Thu Mộc Trân, chỉ toàn là nhục nhã mà thôi. *Chú Hai, ha ha, cuối cùng chú cũng đến rồi. “Cháu biết mà. Bố cháu chỉ có một thằng con trai này thôi, chắc chắn ông ấy sẽ không nhẫn tâm như thế đâu mà.”

Nhìn thấy người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc MercedesBenz, Sở Văn Phi mừng lắm, bèn kéo Thu Mộc Doanh đến chào hỏi. “Nào, Doanh Doanh, chào chú Hai đi. Ở nhà, ngoài bố mẹ ra, chủ Hai là người thương anh nhất đấy.” “Hừm, không cần đâu." Người đàn ông kia nghiêm mặt, lạnh lùng hừ một tiếng.



Nhiệt tình chào hỏi chỉ đổi lại thái độ thờ ơ như vậy khiến sắc mặt Thu Mộc Doanh tại đi. “Chú Hai à, chú nói vậy là sao đây ạ? Hôm nay là ngày vui của cháu chú mà." Sở Văn Phi ảo não đáp.

Sở Nguyệt không buồn để tâm đến người cháu trai bị quỷ ám của mình, chỉ phất tay, ra hiệu cho người mang đồ xuống. “Nhận đi. Đây là sính lễ mà nhà họ Sở ở Vân Châu gửi cho cô!”

Đặt một chiếc rương trước mặt Thu Mộc Doanh, Sở Nguyệt hờ hững nói. Đám người nhà họ Thu còn chưa kịp ra đón, người nhà họ Sở đã lái xe rời đi. "Hay~" "Sao đã đi mất rồi?” “Còn chưa nói gì với nhau mà?” Vương Xảo Ngọc khó hiểu hỏi.

Sở Văn Phi cũng rất khó xử, chỉ đành viện cớ là chú mình bận việc. “Thôi được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Nào, thím Tư, mau mở rương ra để chúng tôi xem xem, sính lễ của nhà Văn Phi là những gì?” “Nhà Văn Phi là gia đình giàu có. Chắc chắn sính lễ sẽ rất quý. “Chẳng lẽ đây là một rương tiền ư?” “Ôi vãi, rương to như vậy, đựng được biết bao nhiêu là tiền!” “Ngưỡng mộ thím Tư thật đấy, có được cậu con rể tốt như thế.

Người nhà họ Thu thay nhau khen ngợi, vừa hâm mộ lại vừa hiếu kỳ.

Mặt mũi Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh đều sáng rỡ. Họ vô cùng tận hưởng cảm giác được tâng bốc, cứ như đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời.

Sau đó, trong ánh mắt tò mò của mọi người, Thu Mộc Doanh mở chiếc rương to ấy ra. “Gì thế này?” “Màu đen à, còn có mùi trà nữa?" “Chắc là bảo vật gì đấy mà chúng ta chưa từng nhìn thấy? Có lẽ còn quý hơn cả vàng bạc.” Vương Xảo Ngọc cười đoán.

Giang Dương tiến đến, lấy một ít đưa lên mũi ngửi: "Đây là lá trà. Nếu như không sai, có lẽ đây là một loại trà xanh, là trà Long Tỉnh của Tây Hồ. “Trà xanh?” “Không phải chứ? Tiểu Dương có nhầm không? Ai lại dùng trà xanh làm sính lễ?” Vương Xảo Ngọc vẫn không tin. Lá trà dù có đắt đến mấy thì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền cả. Bà ta không nghĩ, nhà họ Sở lại keo kiệt đến mức chỉ tặng trà xanh. “Hửm? Thím Tư lại đây xem này, còn có thứ gì đó được vùi trong trà ấy?”

Đúng lúc này, bỗng có người reo lên. Vương Xảo Ngọc lập tức tươi cười: “Đã bảo mà, con gái tôi làm sao chỉ đáng một rương trà xanh chứ. Chắc chắn có vàng bên trong, à không, là kim cương. Chỉ có kim cương mới xứng với con gái tôi.”

Vương Xảo Ngọc vừa cười vừa tìm đồ trong lá trà cùng cô con gái. “Đây... Đây là?” “Đồng hồ?”

Sau khi tìm được đồ, mọi người lại càng thấy khó hiểu. Đó không phải là vàng hay kim cương, mà là một chiếc đồng hồ cực lớn. “Tôi biết rồi. Đồng hồ này chắc chắn là nạm kim cương. “Trước đây tôi từng thấy trên phim rồi, ở Thụy Sĩ có một chiếc đồng hồ nạm kim cương, đấu giá gần mười triệu đôla Mỹ. Đồng hồ tặng cho Doanh Doanh nhà tôi chắc chắn là chiếc đồng hồ Thụy Sĩ nạm kim cương ấy. Dù không có giá mười triệu đô, thì ít nhất cũng phải một triệu đô. Vương Xảo Ngọc vẫn cười tươi. Thu Mộc Doanh thì nâng niu chiếc đồng hồ trong tay, cố gắng tìm xem viên kim cương đáng giá triệu đô kia ở đâu. “Thím Tư cho tôi xem với.”

Vào lúc này, Hàn Lệ mẹ Thu Mộc Trân chợt lấy chiếc đồng hồ sang rồi ngắm nghía. “Cầm cẩn thận đấy. Nhà mấy người mà làm hỏng thì không đủ tiền đền đâu.” Thu Mộc Doanh nói với vẻ ghét bỏ. “Đây không phải là đồng hồ Thụy Sĩ, hàng không chính hãng thôi. Mấy hôm trước, tôi vừa mới mua một cái, trên trang Taobao ấy. Hai mươi tệ, miễn phí giao hàng, y hệt cái này.” Hàn Lệ nói bằng giọng chắc nịch. “Ăn nói vớ vẩn!” “Thím mới hai mươi tệ ấy, cả nhà thím đều có giả hai mươi tệ.” “Thím đố kỵ với chúng tôi, ghen ghét Doanh Doanh nhà tôi lấy được chồng tốt, còn con gái thím lại gả cho một thắng rác rưởi. Nên bây giờ thím mới cố ý nói lung tung. “Đây chính là đồng hồ Thụy Sĩ nạm kim cương!” Nhớ* đọc truyện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!



Vương Xảo Ngọc cáu tiết, hệt như một con chó điên, buông lời mắng nhiếc Hàn Lệ. “Thu Mộc Trân, chị chỉ biết đố kỵ với tôi, cố tình gây rối tiệc đính hôn của tôi. Mau biến đi!” Thu Mộc Doanh phần nội quở trách cả gia đình Thu Mộc Trân. “Đã ăn uống của nhà chúng tôi, mà còn ở đây làm loạn, cổ tình hãm hại vu khống chúng tôi.” “Doanh Doanh, Xảo Ngọc, là thật đấy. Hàng Taobao, hai mươi tệ, miễn phí giao hàng. Nhãn mác còn chưa gỡ đây này, có ghi giá ở bên trên luôn.” Đúng lúc này, bỗng có ai cất tiếng nói từ phía sau. “Vãi, là thật kìa!” "Xem này, tôi mới tìm trên mạng, y hệt luôn, đúng là hàng Taobao." “Gia đình Văn Phi có ý gì đây?” “Sính lễ là một rương trà xanh, còn thêm một cái đồng hô?" “Chơi chữ “đồng hồ” và “trà xanh”?" “Ngụ ý là “gái thủ đoạn?”

Ngay lập tức, người nhà họ Thu đã xôn xao thảo luận, ai cũng không hiểu ý của nhà họ Sở là gì. “Tặng đồng hồ và trà xanh?” “Mắng Doanh Doanh là loại con gái không ra gì sao?” “Quá đáng thật đấy”

Ai cũng ồn ào bàn tán. Họ nghĩ bụng, tuy gia đình Thu Mộc Doanh đúng là nhân phẩm chẳng ra làm sao, nhưng cũng không nên nói thẳng ra như thế. Sau khi chứng kiến mọi chuyện, ông cụ nhà họ Thu giận đến run người, suýt nữa đã tức chết.

Gia đình Thu Mộc Doanh cũng cầu đến nỗi đỏ mặt. Họ chẳng biết giấu mặt vào đâu, thể diện đã mất sạch. “Doanh Doanh, em nghe anh giải thích đi mà…” Sở Văn Phi vẫn muốn cứu vãn tình hình.

Nhưng Thu Mộc Doanh đã khóc nấc lên, không buồn nghe nữa. “Chát”, một bạt tai giáng xuống, sau đó cô tap ném thẳng rương trà xanh vào mặt Sở Văn Phi với đôi mắt đỏ hoe: “Cút, tôi hủy hôn. Tôi đây không muốn nhìn thấy anh nữa!” “Anh mới là loại người không ra gì. Cả nhà anh đều là loại không ra gì.” “Không có tiền thì đừng vờ như mình là con trai nhà giàu có. Cậu không biết xấu hổ nhưng cái gia đình này thì có!” Mẹ Thu Mộc Doanh cũng giận dữ rủa ầm lên.

Sở Văn Phi nhăn nhỏ khổ sở, bị mắng đến tối tăm mặt mũi, chỉ muốn trốn đi ngay.

Vào đúng lúc này, bỗng xuất hiện thêm mấy chiếc ô tô sang trọng ở trước nhà hàng.

Mười mấy người đàn ông cao to chỉnh tề, ồ ạt tiến vào nhà hàng. Họ mặc clê, đi giày da, khí thế ngút trời. “Cho hỏi, cô Ba nhà họ Thu ở đâu ạ? Nhà họ Sở ở Hoa

Hạ đến để gửi sính lễ a

Âm~

Chỉ trong tích tắc, ai nấy đều sững sờ. Tất cả chìm trong im lặng. Thu Mộc Trân cũng ngẩn người. “Của... Của tôi ư?”