Đêm về
Ảnh trăng bàng bạc, gió thổi xào xạc.
Có một người thanh niên lặng lẽ đứng bên hồ Vân Vụ. Anh đang chăm chú ngắm nhìn sóng nước óng ảnh trên mặt hồ.
Vân Châu là một thành phố sông ngòi, từ nghìn xưa đã được gọi là nơi có “ba phần núi, sáu phần nước, một phần đồng bằng". Hồ Vân Vụ là hồ nước ngọt lớn nhất ở Vân Châu. Vì con sông này được mây mù bao phủ quanh năm nên mới có tên như thế. “Đã để cậu chủ đợi lâu ạ. Có tiếng một ông lão vang lên từ sau lưng anh. Bất ngờ thay, đó chính là ông Hàn. Nếu người nhà họ Sở nhìn thấy cảnh tượng này, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất choáng váng. Ông Hàn là đại quản gia ở nhà họ Sở, là người thân cận nhất của ông chủ nhà họ Sở. Vậy mà khi đứng trước mặt chàng thanh niên này, ông ấy còn cung kính hơn cả đối với ông chủ. “Ông ta đi rồi à?” Vẫn đưa mắt nhìn hồ, anh lãnh đạm lên tiếng. “Vâng, thưa cậu chủ. Ông chủ đã rời đi rồi, còn dặn tôi rằng về sau phải âm thầm chú ý đến cậu nhiều thêm một chút. Nên là, sau này tôi và cậu chủ sẽ có thể liên lạc thuận lợi hơn. Dù có bị phát hiện, thì thân phận của tôi cũng sẽ không bại lộ.”
Diệp Phong ngẩng đầu, chậm rãi cất lời: “Ông Hàn này, ông đã vì tôi mà nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy, vất vả cho ông rồi. “Cậu chủ khách sáo rồi ạ. Năm xưa, nếu không nhờ cậu chủ cứu giúp, tôi đã chết ở nơi đầu đường xó chợ. Từ lúc ấy, tôi đã thề rằng, cả đời này sẽ luôn trung thành với cậu chủ Đừng nói là nhẫn nhịn mười năm. Dầu phải chịu khổ trăm năm, chỉ cần giúp được cậu chủ hoàn thành tâm nguyện, tôi cũng không oán thán nửa lời."
Khẽ mỉm cười, Diệp Phong vỗ vai ông Hàn: "Cảm ơn ông.” “Cậu chủ nào cần phải nói lời cảm ơn. Tôi có được ngày hôm nay đều do cậu chủ ban cho. Những năm qua, tôi đã tuân theo căn dặn của cậu chủ, âm thầm xây dựng thế lực hỗ trợ cho cậu ở khắp Hoa Hạ này. Mười năm bỏ ra công sức, hiện nay cũng xem như có được thành quả. "Đại ca giang hồ” Lý Nhị ở Vân Châu là một trong số đó. Còn có nhà họ Vương danh tiếng lẫy lừng ở thành phố Bắc Tuyền, rồi cả..” Ông Hàn kích động thuật lại thành tích đã đạt được trong những năm qua. Hệt như một người làm vườn, đang tự hào khoe với chủ nhân về những đóa hoa xinh đẹp mà người ấy vun trồng được. “Thưa cậu chủ, khi nào cậu sẽ quay lại nhà họ Sở? Tôi tin rằng, khi cậu trở về, tất cả những người từng khinh thường cậu và sỉ nhục mẹ cậu, đều sẽ phải hối hận. Ông Hàn nhìn Diệp Phong, đôi mắt già nua lóe lên ánh sáng của hy vọng. Tựa như một vị tướng già đã lẻn vào doanh trại quân thủ, khát khao đội quân của mình sẽ xuất hiện và càn quét bốn bề.
Diệp Phong khẽ lắc đầu: “Ông Hàn à, bây giờ vẫn chưa phải lúc. Kế hoạch Đốm Lửa vẫn phải tiếp tục tiến hành. Nhưng sẽ không quá lâu đâu. Chờ đến ngày tôi trở về nhà họ Sở, cũng chính là lúc đốm lửa nhỏ bé ấy bùng cháy cả cánh đồng!”
Anh siết chặt tay, trong đôi mắt bất chợt lóe lên thứ ánh sáng kỳ lạ.
Ngắm nhìn chàng trai tuổi đôi mươi trước mặt, ông Hàn cảm thấy ngưỡng mộ và kính trọng khôn cùng.
Có lẽ ông cụ Sở không thể nào ngờ, “đứa con của kẻ thấp kém" mà cả nhà họ Sở đều chướng mắt và khinh rẻ, mới chính là con rồng thật sự.
Mười năm trước, Diệp Phong chỉ là một cậu nhóc mười tuổi hãy còn non nớt. Nhưng chính sự sỉ nhục của nhà họ Sở đối với mẹ con Diệp Phong, đã khiến Diệp Phong hình thành tính cách khác hẳn người thường.
Trong mấy năm chịu đựng nhục nhã ở nhà họ Sở, Diệp Phong đã lôi kéo được rất nhiều người hầu kẻ hạ, mà ông Hàn chính là một trong số đó. Sau khi hai mẹ con bị đuổi đi, Diệp Phong đã lập ra kế hoạch Đốm Lửa. Tất cả của hồi môn của mẹ Diệp Phong đều được giao cho ông Hàn. Nhờ bàn tay của ông Hàn, mượn thế lực của nhà họ Sở, họ đã đầu tư vào rất nhiều người bé nhỏ vô danh ở Hoa Hạ. “Con người, chính là sự đầu tư tốt nhất trên đời này.” “Thuở đầu, có lẽ họ chỉ như đốm lửa, le lói yếu ớt, không tên không tuổi. Nhưng tôi tin chắc rằng, sau này, những đốm lửa bé nhỏ ấy sẽ có thể làm bùng cháy cả cánh đồng!”
Có lẽ chẳng ai ngờ rằng, đó lại là lời được thốt ra từ một cậu trai còn nhỏ tuổi. Khi nghe thấy những câu nói ấy, ông Hàn đã vô cùng sững sờ trước tầm nhìn xa trông rộng và sự trưởng thành trước tuổi của Diệp Phong.
Mười năm trôi qua. Rất rõ ràng, kế hoạch của Diệp Phong đã đạt thu được thành công. Điều này khiến ông Hàn càng thêm phần kính trọng đối với Diệp Phong.
Không chỉ là lòng biết ơn, mà ông ấy thật lòng nể phục trước sự nhìn xa trông rộng của đối phương! “Vâng. Đến khi ấy, tôi sẽ mở rộng cánh cổng nhà họ Sở, hoan nghênh cậu chủ, vinh quang trở về!
Ù Ù~
Gió lạnh thấu xương, khiến sóng nước lăn tăn trên mặt hồ Vân Vụ.
Vào lúc này, sau khi rời khỏi Hải Nguyên Các, đảm người Thu Mộc Doanh và Sở Văn Phi đã đổi sang nhà hàng khác.
Dẫu sao thì tiệc đính hôn vẫn phải tổ chức cho xong. Huống hồ gì, tiết mục quan trọng còn chưa lên sàn, tất nhiên gia đình Thu Mộc Doanh sẽ không để những người khác ra về.
Tuy chuyện vừa nãy chỉ là ngoài ý muốn, nhưng tiệc đính hôn đang diễn ra lại bị Hải Nguyên Các đuổi đi, vẫn khiến nhà ông Tư vô cùng mất mặt.
Đặc biệt là Thu Mộc Doanh kẻ muốn mượn bữa tiệc đính hôn này nhằm ra oai với người trong nhà họ Sở. Ai mà ngờ, mới đi được nửa chặng đường thì cô ta đã ê mặt như vậy. Chuyện này khiến Thu Mộc Doanh xấu hổ lắm, nên cứ nhìn Sở Văn Phi với vẻ mặt oán trách suốt thôi. “Doanh Doanh, chuyện này không thể trách anh mà?” “Ai mà nghĩ lại có vị tai to mặt lớn nào đấy đột ngột xuất hiện ở Vân Châu chứ?” “Không phải do ông xã em bất tài. Mấy người tiếng tăm như Cục trưởng, ông chủ tập đoàn bạc tỷ này nọ còn bị mời ra. Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác. Người nhà em chắc chắn sẽ hiểu cho chúng ta mà” Ở ngoài căn phòng, Sở Ở Văn Phi đang dỗ dành Thu Mộc Doanh. Cập nhật chương* mới nhất tại Truyện88.vip
Nhưng cơn giận của cô ta vẫn chưa nguôi ngoai: “Hừ. Dù sự cố ở Hải Nguyên Các là ngoài ý muốn, thì cũng đã khiến em mất mặt rồi. Em mặc kệ. Khi trao sính lễ, gia đình anh nhất định phải lấy lại thể diện cho em. Sính lễ càng đắt càng tốt. Tốt nhất là phải có một triệu linh một tệ tiền mặt trong sính lễ, bằng không thì em hủy hôn!”
Hồi ấy, khi Thu Mộc Hồng đính hôn, nhà chồng đã đưa sính lễ là mười nghìn linh một tệ, ngụ ý là “chọn ra một thứ tinh hoa trong mười nghìn thứ”. Bây giờ Thu Mộc Doanh đính hôn, có kém đến mấy thì cũng phải được “chọn một trong một triệu”. “Yên tâm đi, Doanh Doanh. Chốc nữa khi sinh lễ đến, chắc chắn em sẽ vô cùng hãnh diện trước mặt người nhà họ Thu.” Sở Văn Phi vỗ ngực đảm bảo. “Thế thì còn chấp nhận được. Bấy giờ Thu Mộc Doanh mới chịu bỏ qua cho Sở Văn Phi, trở vào phòng để tiếp tục dùng cơm cùng người nhà.
Còn Sở Văn Phi thì tìm ngay một góc vắng người rồi vội vã gọi điện: “Bố ơi, con dặn bố chuẩn bị sính lễ, bố đã chuẩn bị chưa? Phải đặt một chút, càng đắt càng tốt, thêm một triệu tiền mặt nữa. Cả nhà họ Thu đều đang ở đây. Nhà họ Sở ở Vân Châu không thể mất mặt được. Nhỡ chuyện này mà đồn ra ngoài thì người mất mặt chính là bố đấy ạ.” Sở Văn Phi cười hì hì. “Cút, thằng con hỗn xược, mày còn dám gọi bố cơ đấy!” “Lấy trộm hộ khẩu, giấu gia đình, tự tiện đi đăng ký kết hôn. Mày cũng giỏi lắm.” “Mày có bản lĩnh thì lúc cưới xin, đừng có tìm bố mẹ?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm lên giận dữ của một người đàn ông.
Sở Văn Phi sợ sệt đáp: “Bố ơi, con đây là muốn cho bố có cháu ẵm bồng, có người nối dõi mà?” “Vớ vẩn! Trong giới thượng lưu của thành phố Vân Châu này, ai mà không biết con gái nhà họ Thu ra sao. Ngoại trừ con gái của gia đình ông Ba, còn lại toàn là những đứa lòng dạ hẹp hòi, mê giàu sang, thấy tiền là sáng mắt. Loại con gái vô sỉ thế này mà mày cũng dám cưới? Nhà họ Sở này đã bị thắng con hỗn láo như mày làm mất sạch thể diện từ lâu rồi!” “Còn đòi sính lễ những một triệu tiền mặt? Có mà nằm mơ. Nói với cái con hám tiền ấy, Sở Dương này có chết thì tài sản của nhà họ Sở cũng không có phần của nó, dù chỉ một xu!” “Sinh lễ? Một hào, tao cũng không cho!” "Loại hàn tiền đầy mà cũng muốn làm dâu của Sở Dương này có cho miên phí tạo cũng không nhận
Điện thoại của các truy
Sở Văn Phi áo nào, phải làm sao bây giờ? Anh ta đã thề thời với Thu Mộc Doanh rằng sinh lẻ sẽ rất đắt giả rồi. Giờ mà không có thì có ta sẽ lồng lộn lên mất.