Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiết Phán Quan

Chương 9: Gây án




Chương 9: Gây án

Vy bị đưa vào nhà giam ở phủ Thanh U.

Cô bé cười nói:”Thôi thì không được ở chung với tiểu vương cũng không sao. Vy ở đây cũng tốt. Ở đây còn có đệm, có cả chăn. Hồi trước Vy toàn nằm đất, mùa lạnh cũng chẳng có chăn mà đắp.”

Vy thoải mái nằm trên đệm, kéo chăn vào ngủ.

Bỗng nhiên cái bụng của Vy kêu ọc ọc mấy tiếng. Vũ nghe thấy, hắn hỏi:”Em chưa ăn sao?”

“Vy ăn buổi trưa rồi, cũng hơi đói thôi. Vy sẽ đi ngủ sớm để tiết kiệm năng lượng. Tiểu vương không cần quan tâm đâu.”

Vũ đến nhà ăn lấy mầy đồ ăn thừa mang cho Vy. Hắn nói:”Tù nhân cũng có cái đãi ngộ của tù nhân. Ăn cho no rồi mai còn lên tòa.”

Vy lắc đầu nói:”Tiểu vương không cần thương hại Vy. Vy sống thế này đã quen rồi.”

Vũ cũng lắc đầu:”Tôi không thương hại em. Ăn đi, để đó rất phí.”

Nói rồi hắn rời phong giam đi về phòng riêng. Hắn lại suy nghĩ về những chuyện gần đây. Ngoại trừ tu luyện, điều khổ tâm nhất vẫn là c·ái c·hết của Liên và Nhất.

Hắn sinh ra một loại cảm giác muốn được báo thù cho người thân. Cảm giác ấy thổi vào trong tâm trí một ngọn lửa hừng hực, như muốn thiêu đốt cả cơ thể hắn.

“Ta muốn đem tất cả bọn chúng ra hỏi tội? Vì sao lại hãm hại gia đình ta chứ?”

“Không anh ngươi c·hết vì phạm tội. Tội trị đúng. Chị ngươi c·hết vì nàng yếu đuối, nàng bất lực vì c·ái c·hết của người nàng yêu thương. Nàng tự chọn lấy c·ái c·hết. Vợ của sư phụ ngươi, c·hết vì bị..”

“Người ta g·iết c·hết. Đúng chính là như vậy, bị người ta g·iết c·hết. Sư phụ cũng vì bất lực mà rời tới nơi đây sinh sống. Giờ ông ấy lại muốn ta cũng trở nên yếu đuối như ông ấy ư?”

“Không, hâhah. Ta là thiên tài. Ta còn hơn cả thiên tài. Ta có thể làm được chứ?”



“Có thể. Sư phụ ngươi trốn tránh, chị ngươi chọn t·ự s·át. Họ đều phải chịu đựng tất cả những đau đớn đó. Nhưng những kẻ hãm hại họ thì vẫn còn nhởn nhơ. Thế mới sai trái, ngươi sẽ đứng lên đòi lại công bằng cho họ?”

“Ta sẽ làm, vì ta cũng là một phán quan.”

Vũ cười thật sảng khoái. Hắn tung kiếm khí, loạn chém. Trong bất giác, lưỡi kiếm khí của hắn dường như không hề to cứng như trước, mà vừa mỏng vừa uyển chuyển. Tuy chưa được như y sư nhưng đó là một đột phá mới.

Vũ càng hào hứng hơn, múa kiếm, mãi tới nửa đêm mới định tắt đèn đi ngủ.

Đúng lúc đó, một linh hồn từ bên ngoài cửa bay vào trong phòng Vũ. Nó rất nhanh trốn vào trong giường.

Nhìn kỹ linh hồn đó, hình như chính là Vy. Linh hồn cô bé trông rất mờ, như gần tan biến.

Vũ hỏi:”Em làm sao vậy? Sao lại..?”

Vy oán trách đáp:”Vy còn tưởng là tiểu vương là người tốt, không ngờ ngài lại phải hạ độc một đứa nhóc yếu đuối như Vy.”

Vũ sững sờ:”Em c·hết rồi sao?”

Vy gật đầu.

“Vy chỉ thắc mắc, Vy có đáng gì để tiểu vương phải tốn công hạ độc vào thức ăn như vậy chứ. Ngài là tu sĩ có lẽ chỉ cần đánh một cái là Vy c·hết. Vy là một con nghèo hèn không cha mẹ, có c·hết cũng không ai quan tâm, ngài là tiểu vương, cho dù là g·iết người cũng chẳng có gì đáng trách. Sao cứ phải giao giảng mấy cái triết lý sống đúng luật pháp gì cơ. Vy nghe mà ói, lại còn ra vẻ quan tâm mang cả thức ăn ngon tới đãi, hóa ra bên trong có độc. Uổng công Vy tin tưởng tiểu vương, biết thế cứ nhịn, đã có thể sống lâu hơn một đêm.”

Vũ đứng hình nghe những lời chua chát phát ra từ miệng một đứa nhóc mười hai mười tuổi. Cô bé buộc tội hắn, nhưng vẫn mang một cái tâm thế coi nhẹ mọi chuyện như khi nãy từ chối hắn mời ăn.

Vũ xua tay:”Không phải, không phải ta. Ta không làm thế với em.”

“Sao tiểu vương phải trối chứ. Vy c·hết rồi, đêm nay là là chợ âm nên Vy được ở dương gian lâu hơn một chút. Vy cũng chỉ muốn biết vì sao tiểu vương phải làm thế thôi. Sao lại phải bắt tay nhau, khổ tâm nhọc trí, bày mưu hãm hại một con nhóc như Vy. Có phải là cây trâm đỏ đó không? Ahh chính là nó rồi. Chính là nó. Ngài muốn lấy nó. Nhưng cũng đã lấy rồi, ngài muốn g·iết Vy để bịt đầu mối.”



Vũ sờ vào túi quần, đúng là có cây trâm ở trong túi quần hắn.

“Không đúng, em đừng nói láo. Ta không hề muốn như vậy. Là có kẻ nào đó hãm hại ta. Có kẻ nào đó, mượn tay ta g·iết người. Khốn kiếp.”

Vy lắc đầu.

“Chính là như vậy.”Vũ hoảng loạn lầm bẩm.

Hắn ta chạy về phía nhà giam, chỉ thấy, cái xác của Vy nằm ở quằn quại trên mặt đất, hai tay vẫn còn ôm bụng, khuôn mặt vẫn mang cái biểu cảm đau đớn vô cùng.

Bên cạnh là đĩa đồ ăn Vũ mang tới, đã bị Vy ăn hết sạch không để lại một chút nào thừa thãi.

Hắn ngã khụy trên mặt đất, không chấp nhận nổi sự thật này.

“Con bé c·hết rồi. C·hết một cách cực kỳ kinh khủng. Con bé đã rất đói. Con bé ăn hết sạch không còn thứ gì. Nhưng con bé không biết trong đó có độc. Con bé nằm lên giường ngủ, và rồi c·ái c·hết đến từ trong bụng của con bé.”

“Không, ta cũng không biết trong đó có độc. Đừng vu oan cho ta.”

“Con bé không có cha mẹ, không người thân, không nơi nương tựa. Con bé c·hết rồi, cũng sẽ không có ai vì nó tiếc thương. Không có ai vì nó đòi lại công bằng. Mẹ nó, khốn kiếp.”

Vũ lại chạy về phòng riêng. Linh hồn Vy vẫn còn ở đó. Nó nhưng lại mang một thái độ thoải mái.

Vũ nói:”Không, ta không làm. Là có kẻ đã ám hại hai chúng ta. Ta sẽ tìm ra kẻ đó, cho dù phải lật tung cả vùng này lên. Ta sẽ đòi lại công bằng cho cả hai chúng ta.”

Vy hờ hững lắc đầu:”Cũng không cần thiết. Vy c·hết rồi. Còn mấy phút nữa là linh hồn của Vy cũng đi luôn rồi. Tạm biệt tiểu vương.”

“Yếu đuối đến độ không còn có một cảm giác căm thù người khác ư. Không phải em đ·ã c·hết rất đau đớn ư, tại sao lại cứ dửng dưng như vậy chứ.”



Vy bước ra ngoài cửa.

“Vy có muốn cũng chẳng làm gì được. Từ bé Vy sinh ra đã như vậy rồi, không được may mắn như tiểu vương. Cho nên tiểu vương dĩ nhiên là không hiểu nổi suy nghĩ của Vy. Nhưng không sao, chỉ cần biết tiểu vương không xấu như vậy thì Vy an tâm rồi. Vì Vy rất hâm mộ tiểu vương. Vy ước được như tiểu vương dù chỉ trong một lần, có người yêu thương chăm sóc, có bạn bè, có chăn ấm đệm êm, có thức ăn thật ngon. Nhưng thôi Vy cũng c·hết rồi, Vy hi vọng kiếp sau sẽ được may mắn hơn.”

Vy năm nay vừa tròn mười hai tuổi, cô cũng sinh nhật một tuần trước thôi.

Tiệc sinh nhật của Vy cũng không có gì to tát, chỉ là một cái bánh ngọt nhỏ, con bé dành tiền một tuần để mua. Bàn bè chỉ vài con chuột vài con gián. Nơi tổ chức là một cái cống ngầm ở trong thành phố.

Vy không buồn. Ngược lại rất lạc quan.

Con bé không có bố mẹ, từ nhỏ đã phải lang thang xin ăn sống qua ngày, chỗ ở là cống, giường nằm là mặt đất, chăn là mấy tờ giấy, tờ bìa nhặt được.

Cho nên trong một lần trông thấy Vũ và Ngọc U Vương dạo phố. Vy đã rất ngưỡng mộ. Cô bé nghe mấy cô nhóc khác nói, ước gì được làm vợ tiểu vương. Sau này sẽ đổi đời. Người gì mà vừa đẹp trai, vừa tử tế, vừa giàu có.

Vy cũng suy nghĩ như vậy.

Vũ tức giận ngăn chặn linh hồn Vy lại. Nhưng đúng lúc đó, đồng hồ điểm mười hai giờ đêm. Dạ Ma Vương đóng chợ âm, kêu gọi là các linh hồn trở về địa ngục. Linh hồn Vy cũng bị kéo theo.

Vũ hỏi:”Vy nói cho ta biết. Em có yêu cuộc đời không? Nếu như em có một cơ hội, em chọn được sống lại ở kiếp này hay đi đầu thai một kiếp khác?”

Vy do dự nói:”Có lẽ là sống lại ở kiếp này. Chắc vậy.”

“Được!!!”

Vũ nắm lấy linh hồn của Vy bằng nguyên khí màu ngũ sắc. Cưỡng ép nhét vào trong tiểu thế giới của hắn.

“AHHH, tiểu vương làm gì vậy, thả Vy ra.”

“Ta sẽ làm cho em sống lại. Ta sẽ mang về công bằng cho em.”

-------------------------------