Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiết Phán Quan

Chương 8: Chợ đêm




Chương 8: Chợ đêm

Lễ hội chợ âm lại khác lễ hội chợ thông thường ở cái chỗ, vào thời điểm này có rất nhiều những loại vật phẩm bàng môn tà đạo được bày bán công khai. Lý do cũng đơn giản là Ngọc U Vương thảo luận với Dạ Ma Vương, vua của địa ngục, sẽ thả lỏng luật pháp trong giao thương vào ngày này.

Ngoài ra trong ngày này những yêu ma quỷ quái có thể ở lại dương gian chơi. Cho nên nơi đây trở nên vô cùng nhộn nhịp.

Tiểu vương phủ Thanh U hôm nay dạo chơi hội chợ. Ngài chỉ mặc quần áo như thường dân, trông vừa giản dị vừa lịch thiệp. Có một cái phong thái cao quý khó mà che giấu, thoát ra từ ngài.

Tiểu vương là được ngọc u vương yêu thương nhất, là người kế thừa của phủ thanh u, là điều không cần phải tranh cãi. Ngài vừa mang một tấm lòng nhân hậu, có tài năng y thuật từ nhỏ, lại mang một ngoại hình siêu phàm thoát tục. Nên rất nhiều các cô gái ở xứ Đàm Dương đều mong muốn được cùng ngài quen biết.

Nhưng tiêu chuẩn của tiểu vương cũng khá khắt khe, ngài quan tâm nhất là trái tim của một cô gái, chứ không phải là ngoại hình hay gia thế của cô ấy. Ngoài ra còn ưu tiên các cô gái lớn tuổi hơn ngài từ ba tới bốn tuổi. Ngài năm nay mới mười bảy tuổi.

Tin đồn này lan ra ngoài thành Sương Đen làm cho một bộ phận lớn những người hâm mộ của tiểu vương rơi vào trạng thái suy sụp, vì phần lớn họ đều là những cô gái mới lớn, chỉ chạc tuổi mười tám, hoặc thấp hơn nhiều.

Chợ đêm bày bán đủ thể loại hàng hóa, lại có đủ những thể loại người từ đủ các nơi trên thế giới qua thăm.

Có người, có yêu, có ma vật, có linh vật,.. cũng tham gia.

Có những loại hàng hóa như là bùa chú, m·a t·úy, ma ảnh, các đồ vật khai thác b·ất h·ợp p·háp...còn có cả những loại tài liệu, những loại thông tin tình báo bí mật,...

..cũng không ít những loại hàng hóa là sinh vật sống, các loài quý hiếm, đáng giá, còn có cả những loại đã hình thành linh trí, hóa ra nhân dạng, bị biến thành các cô gái bán hoa hay là nô lệ.



Vũ trông thấy một bàn bày bán mấy loại đồ vật như là đồ lưu niệm. Người chủ tiệm nói rằng, chúng không chỉ là đồ lưu niệm tầm thường, mà đều là linh khí, cũng không phải là linh khí được rèn luyện thông thường mà là được khai quật từ các di tích.

Giá trị của chúng thì không xác định được, sức mạnh nguồn gốc cũng như vậy không ai hiểu rõ, tuy nhiên cũng có thể coi như là bốc thăm may mắn. vì chúng có giá tiền ngang nhau, mua một thứ biết đâu lại ra được đồ tốt.

Lại ở đó có mấy cô nhóc tuổi chừng mười ba mười bốn, môi đánh son, mặt đánh phấn, ăn mặc cũng khá sang chảnh. Nhưng hình như hơi thiếu tiền. Mấy đứa thì thầm to nhỏ bảo rằng sẽ góp tiền mua lấy cái trâm màu đỏ kia.

Vũ lại trông thấy một cô bé khác đứng cách nhóm mấy cô nhóc kia một khoảng. Cô ấy cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi. Quần áo trông bẩn thịu, rách nát. Một nửa khuôn mặt của cô rất xinh xắn, nhưng nửa còn lại là lại bị b·ỏng n·ặng, đã hoàn toàn hủy hoại.

Cô ấy cũng nhắm tới cây trâm đỏ. Vũ tưởng rằng cô ấy không có tiền, nào ngờ, cô bé rút từ trong túi ra một sấp tiền đưa cho chủ tiệm và lấy ngay cái trâm.

Mấy cô bé ăn mặc sang chảnh nói:”Này Vy, cậu lấy đâu ra lắm tiền vậy. lại ă·n t·rộm đúng không?”

“Chắc rồi, nhà cậu ta nghèo như vậy lấy đâu ra tiền.”

“Chủ quán, mau chặn cô ta lại, cô ta ă·n t·rộm tiền của người khác đưa cho ông đấy.”

Cùng lúc đó, có một gã to béo, tay cầm một con dao bầu từ đâu chạy tới. Hắn chỉ tay thằng vào cô bé bỏng mặt nói:”Con ă·n t·rộm kia, mau chặn nó lại. Tao mà bắt được mày ta chặt mày ra thành từng mảnh.”

Cô bé mặt bỏng ngay lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi.



Cô dường như rất thông thuộc địa hình, lại còn nhanh như sóc, thoát ẩn thoát hiện trong màn sương đêm, chỉ một síu đã bỏ xa tên béo. Hắn thổ hồng hộc vì thân hình quá cỡ, miệng không ngừng chửi rủa.

Vy chạy trốn tới một con hẻm nhỏ. Cô bé định thần, lấy trong túi ra cây trâm đỏ. Còn đang ngắm nhìn nó thì từ đâu một cánh tay đã chộp mấy cây trâm.

Vy sợ hãi nhìn lên thấy người đó chính là Vũ. Cô bé toan chạy trốn thì bị Vũ một tay nắm lấy cổ áo, xách lên.

“Đừng g·iết tôi, xin tiểu vương đừng g·iết tôi.”

“Ahh, em nhận ra ta sao?”

Vy gật đầu, cô nịnh:”Tiểu vương là người tài giỏi, lại mang tấm lòng nhân hậu, từ bé đã thiên tài y thuật. Là người mà Vy ngưỡng mộ từ lâu. Lần này Vy sai rồi, chỉ mong tiểu vương sẽ thương tình tha cho Vy.”

Vũ đắc ý:”Mượt mà đó. Nhưng luật pháp vẫn còn đó, nếu tha cho người phạm tội, sẽ làm giảm uy tín của luật pháp, như vậy là không đúng. Cho nên ta đem em về phủ Thanh U nghe Ngọc U Vương phán tội.”

Vy đảo mắt, đầu nảy số. Cô bé tự nhiên lại gật đầu liên tục.

“Đúng thế, đúng thế, em muốn được đến phủ Thanh U, em muốn được bảo vệ, tiểu vương ạ. Tiểu vương có thể cho em ngủ cùng phòng ngài không, nếu chỉ ngủ dưới đất thôi cũng được, em không đòi chung giường đâu.”

Vũ hơi khó hiểu, hắn đang nghĩ xem, con bé này trông ranh ma không biết là toan tính cái gì. Nhưng thôi cứ mang về cái đã.



Đúng lúc đó, có một bóng người từ trong bóng tối bước ra. Hắn nói:”Tiểu vương xin tạm dừng bước. Tôi tên là Lý Thuần Phong. Từ kinh thành tới đây chơi. Người ngài cầm trên tay là nô lệ tôi mới mua được ở đây. Tôi không trông nom nó kỹ để nó chạy trốn mất, nên người phải chịu tội là tôi mới đúng.”

Lại từ phía đằng xa, chạy tới cái gã béo vừa rồi, hắn vội vàng nói:”Thưa tiểu vương, tôi là Tô béo ở quán bán thịt bên kia đường, con bé này ă·n t·rộm tiền của tôi đi mua đồ. Ngài phải bắt nó trả lại cho tôi ngay.”

Lý Thuần Phong cười bảo:”Anh Tô à, cái này là tôi sai mới đúng, anh mất bao nhiêu tiền, tôi liền đền cho anh. Tiền bạc không phải là vấn đề.”

Lý Thuần Phong móc ra một sấp tiền vứt cho Tô béo, hắn ta hào hứng bắt lấy, ngay lập tức đứng đó đếm tiền.

Tô béo tấm tắc:”Đủ, đủ rồi, quá đủ rồi. Cảm ơn anh nhé. Chuyện này thôi bỏ qua cũng được, cũng được.”

Vũ cười nói:”Hình như còn hơn cả đủ, anh Tô. Làm người thì nên trung thực, tiền thừa, anh nên trả lại cho người ta chứ.”

“AHH, cũng không tính là thừa, con bé này làm tôi chạy mấy vòng, bao nhiêu thức ăn từ sáng tới giờ tiêu tan hết vì nó. Cho nên cái này tính là tiền bồi thường cũng được anh nhỉ.”

“Đúng, đúng không tính là gì? Chuyện này người bị hại cũng cho qua rồi. Tôi xin lại nô lệ, mang nó về dạy bảo không cần phiền tới Ngọc U Vương mất thời gian nghỉ ngơi.”

Vy lắc đầu liền tục, cứ nhìn trằm trằm vào ánh mắt Vũ như là đang cầu xin.

Vũ nói:”Cũng không như anh nghĩ, chỉ là nếu như không phải ta bắt được thì cũng coi như xong. Đằng này, ta là quan, gặp chuyện phạm pháp thì cứ dựa vào luật pháp mà xử. Không thể xử bằng luật chợ. Anh Tô cũng nên trả lại tiền cho anh Phong, rồi mai có mặt ở phủ Thanh U, lúc đó, Ngọc U Vương sẽ phán quyết và đền bù đầy đủ cho người hại và người bị hại.”

Nói xong Vũ giật lấy tiền trong Tô béo đưa cho Lý Thuần Phong, rồi một nhảy, bay mất tiêu.

Lý Thuần Phong hơi nghiến răng thầm chửi:”Mẹ, bệnh thành tích à?”

---------------------------