Chương 10: Đạo của y
Vũ thử nhốt linh hồn Vy vào trong tiểu thế giới giống như cái cách mà hắn hấp thu nguyên khí, không ngờ lại thành công.
Linh hồn Vy cũng không bị Dạ Ma Vương hiệu triệu nữa.
Hắn tấm tắc, mang theo đồ nghề tới phòng giam.
“Em đ·ã c·hết vào khoảng thời gian nào, có nhớ chính xác không?”
Vy do dự đáp:”Có lẽ là một giờ trước, Vy nghĩ thế. Vì tìm được phòng của tiểu vương rất mất thời gian.”
Vũ thở phào:”Thế thì tốt. Vẫn còn cơ hội.”
“Cơ hội gì cơ?”Vy hỏi vậy thật ra là do cô bé vẫn không dám tin rằng, Vũ sẽ cứu sống mình. Không phải là do hắn không có khả năng, mà cô không dám tin hắn sẽ vì cô mà làm như thế.
Vũ tới phòng giam, lật xem cơ thể của Vy. Nó vẫn chưa tới trạng thái quá tệ.
Vy trúng độc, độc mất nhiều thời gian ngấm vào trong cơ thể, rồi mới g·iết c·hết con bé. Có lẽ đây không phải một loại độc dược mạnh, vì Vy chỉ là một người thường, những kẻ á·m s·át cũng không nhất thiết phải chọn loại thật mạnh.
Nếu như vậy khả năng thành công lại cao hơn một chút.
Mười hai năm y thuật, hắn đã từng sư phụ trải nghiệm qua bao nhiêu ca bệnh nhân, trong đó cũng từng nhìn thấy sư phụ hắn cứu sống n·gười c·hết. Cái này là hoàn toàn có khả năng, càng là người thường, càng là những c·ái c·hết phổ biến thì càng dễ dàng.
Hắn có niềm tin rằng chỉ cần linh hồn Vy còn tại, sửa chữa được cơ thể của Vy thì chắc chắn sẽ cứu được con bé.
Vũ để cơ thể Vy nằm trên ngửa trên mặt đất. Lại cởi bỏ quần áo trên người.
Để lộ ra rất nhiều những thương đã chảy mủ trên cơ thể con bé. Có cái còn rất mới, có cái là vết thâm do bị đ·ánh đ·ập, có cái là vết cắt, vết cứa từ dao, đã bị nhiễm trùng. Vũ hơi ngờ ngợ. Hắn sờ nắn thử bụng con bé, dùng một cây kim, chọc một chỗ trên bụng, đúng vào cái chỗ mà Vy ôm khi c·hết.
Rồi hắn lấy một cái lọ bên trong có mấy con trùng màu đen bé tí. Đây là lục trùng. Một loại rất hữu hiệu dành cho các tu sĩ cấp thấp khi muốn quan sát tình trạng nội tạng của người bệnh.
Một lúc sau độc trùng chui ra. Cơ thể nó không có thay đổi gì. Nếu như vậy tức là không phát hiện ra độc trong nội tạng Vy.
Vũ lại dùng một kim tiêm hút lấy một ít máu của Vy đem đi quan sát. Hắn có thể nhìn thấy sự thay đổi của máu để phán đoán ra máu bị nhiễm độc. Nhưng trong máu của Vy, Vũ cũng không thấy có bất kỳ cái gì lạ. Hắn cũng kết luận là không có độc.
Vũ nhớ lại rằng đĩa đồ ăn mà hắn mang tới cho Vy rất nhiều. So với thể trạng yếu đuối của con bé là một phần ăn quá lớn. Mà con bé có thể ăn hết chứng tỏ là đã rất đói.
“Không tính bữa ăn vừa rồi thì lần cuối em ăn là khi nào hả Vy.”
Vy đáp:”Là sáng hôm qua.”
Hai ngày rồi không ăn cho nên khi được mời con bé đã ăn hết rất nhiều thức ăn, một phần c·ái c·hết nguyên do có lẽ là ăn quá nhiều.
Còn có thể là do các v·ết t·hương đã nhiễm trùng nữa. Đúng thế có lẽ đó mới là nguyên nhân chính.
Vũ gõ gõ cái đầu, rõ ràng không ai có thể hạ độc được. Đây là phủ Thanh U, ở đâu cũng có tu sĩ, trong nhà bếp từ đầu bếp tới người dọn đẹp đều là cao thủ theo y sư từ lâu. Không có khả năng lẻn vào hạ độc.
Vũ nói:”Ta không tìm thấy ra độc trong cơ thể em. Cho nên bước đầu nhận định là không phải bị nhiễm độc.”
“Không thể nào. Tiểu vương định tẩy trắng sao? Sau khi em ăn thì nằm ngủ một lúc thì bụng đau như bị ai từ bên trong đục ra. Sau đó thì th·iếp đi một lúc vì quá đau đớn. sau đó thì linh hồn em thoát khỏi xác. Sau đó..sau đó..chính là c·hết rồi.”
Vũ gật đầu:”Đúng như vậy, cơn đau đó là do em ăn quá nhiều. Bình thường em ăn rất ít đúng chứ mà hôm nay lại ăn một lượng lớn thức ăn như vậy. tất nhiên cơ thể không thích nghi được cho nên mới đau đớn. nhưng đó không phải là nguyên nhân gây ra c·ái c·hết.”
“Tiểu vương nói cũng đúng. Thế ngài nói xem vì sao Vy c·hết?”
Vũ gọi từ nhà bếp tới một tu sĩ có thuộc tình hỏa. Lại lấy ở trong hòm ra một cái ống dẫn truyền. hắn sờ lên v·ết t·hương trên cơ thể Vy nói:”Là những v·ết t·hương đã bị nhiễm trùng này. Máu của em đã bị nhiễm trùng, đâu mới là nguyên nhân chính.”
“Em nói đi là kẻ nào đã đ·ánh đ·ập b·ạo h·ành em?”
Người tu sĩ mang thuộc tính hỏa kia dùng thần thông làm ấm người Vy, lại làm tan máu của Vy. Sau đó hắn cắm một đầu ống tiêm vào cơ thể cô bé, hút lấy máu nhiễm trùng ra ngoài.
Vũ cắm một đầu ống tiêm vào tay hắn, một đầu còn lại vào động mạch của Vy. Hắn lấy ra bút vẽ trên cơ thể Vy những họa tiết trông như là một loại ấn ký dọc theo từng đường động mạch.
Một lúc sau Vũ lại vận dụng nguyên khí bám vào trong hồng cầu, đưa máu của hắn đi khắp cơ thể Vy.
Vy ở trong tiểu thế giới không có biết được tất cả điều này chỉ nghe Vũ hỏi. Con bé run rẩy như đang nhớ ra chuyện gì kinh khủng.
Chính là hắn, chính là hắn Lý Thuần Phong. Không, không được nếu nói ra hắn ta sẽ tìm đến mình, sẽ lại đ·ánh đ·ập mình. Mình....
“Vy.. sao em không nói gì? Kẻ nào đã đ·ánh đ·ập em?”
Đúng rồi, mình c·hết lâu rồi, có nói hắn cũng chẳng làm được gì. Muốn thì hắn phải xuống địa phủ gặp Dạ Ma vương mà giành lấy mình.
Vy lấy lại tinh thần nói:”Chính là tên Lý Thuần Phong. Hắn đến đây tuần trước. Hắn mua lại Vy từ tên buôn nô lệ. Hắn b·ạo h·ành Vy, hắn nói hắn thích làm như thế.”
“Tên chủ cũ của Vy có làm như thế không?”
“Có, hắn có làm như thế!! Hắn còn làm rất nhiều”
“Khốn nạn.”
Máu của Vũ vốn đã chất lượng hơn người thường. Lại còn mang theo ngũ sắc nguyên khí cực kỳ nồng đậm. Nó chảy vào trong cơ thể Vy, đi tới nơi đâu thì ngay lập tực hồi phục sức sống cho nơi đó.
Mãi tới nửa giờ sau, cơ thể Vy đã chuyển sang hồng hào, nóng ấm, các v·ết t·hương đã lành lặn, các vết bầm tím đã biến mất. Dường như nó đã có thể hoạt động tốt.
Nguyên khí này như là thần dược hoàn toàn khôi phục lại thể trạng cho Vy, thậm chí còn khiến nó tốt hơn trước nhiều.
Vũ thả linh hồn Vy ra. Con bé lúc này vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên. Nó nhập trở lại cơ thể. Thì phát sinh một dị biến.
Cơ thể Vy co giật liên hồi, hai mắt trắng dã rồi chuyện qua màu tím rồi lại chuyển qua màu đỏ.
Mãi một lúc sau mới tỉnh lại. Nguyên khí từ trong cơ thể cô bé tiết ra hóa hình thành một cánh cổ có ba màu trắng, đen và tím.
“Triệu hồi cổng sao?”
“Cổng tam sắc?”
Con bé la lên, tinh thần kích động.
“Vy triệu hồi được thiên môn rồi. Vy có thể trở thành tu sĩ rồi. Hay quá, sau này sẽ không kẻ nào bắt nạt được Vy nữa. Ông trời đúng là có mắt, không bỏ rơi ai cả.”
Vũ cũng ngạc nhiên vô cùng. Gọi được cổng ư. Thật khó tin. Phải biết rằng khi Vũ gọi cổng phải sử dụng tới tẩy tủy dịch loại cực kỳ mạnh mới có thể thành công.
Mà Vy không cần tới nó vẫn có thể tự nhiên gọi cổng mà còn là cổng tam sắc. Con bé dường như cũng là một thiên tài không kém Vũ.
“Chúc mừng em.” Vũ tán dương.
Vy đáp:”Cảm ơn tiểu vương. Thật là tuyệt quá đi. Tiểu vương này, ngài đã làm gì mà cứu được em vậy. em chỉ cảm thấy khoan khoái, khỏe mạnh, không có đau đớn ê ẩm chút nào. Cả cơ thể em đang tràn ngập năng lượng.”
--------------------------------------