Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiết Phán Quan

Chương 7: Tại sao ta không làm được gì chứ?




Chương 7: Tại sao ta không làm được gì chứ?

Lại nói tới nơi Vũ sống còn được gọi là xứ Đàn Dương. Xứ Đàn Dương là địa phận phía đông, cách kinh thành vài chục ngàn cây số về phía đông. Ở nơi đây lạnh giá quanh năm, là nơi rộng nhất nhưng ít người sống nhất.

Xứ Đàn Dương, có Ngọc U Vương bảo vệ. Ông là vương gia thứ tư, cũng là cuối cùng.

Ngọc U Vương sống ở phủ Thanh U, tọa lạc trên sườn ngọn núi Tuyết Ấm. Ngọn núi này tương truyền là một hòn đá thần phong ấn cơ thể của Thượng Thần, trước đầy, từng nhiều lần mảnh cơ thể này, giải phóng sức mạnh, đục thủng đỉnh núi biến nó thành một cái hố dung nham, rồi phun trào ra xung quanh, gây bao tai họa, phải đợi Ngọc U Vương tới đây trấn áp, mới mang được bình yên cho muôn dân.

Bên trong nó là cơ thể của thượng thần thuộc tính hỏa, mảnh cơ thể phát ra nhiệt lượng làm ấm khu vực chân núi, lại thêm khí hậu vùng đất này một năm phủ tuyết bảy tháng. Cho nên gọi là Tuyết Ấm.

Dưới chân núi trong phạm vi bán kính 100 cây số, là địa phận tập trung sinh sống của muôn dân, gọi là thành phố Sương Đen.

Gọi là thành phố Sương Đen cũng tại vì nơi đây cứ trời tối là không biết từ đâu đổ xuống sương đen, sương đen, gây cản trở giao thông và tầm nhìn. Trong sương đen dường như còn kết nối với âm phủ, làm xuất hiện một thế giới khác nằm đè lên thế giới này.

Đó là một phiên chợ ở âm phủ, gọi là chợ Âm. Chợ âm dần dần đã trở thành một nét văn hóa độc đáo ở thành phố Sương Đen, và lối sống về đêm độc đáo ở nơi đây.

Ở chợ âm đôi khi có thể nhìn thấy người thân đã mất của mình cho nên rất thu hút khách.

Vũ cùng với sư phụ xuống núi.

Thoáng cái đã trôi qua năm năm, hắn còn tưởng chỉ là một giấc mơ.

Liên được chôn ở trong ở đây. Vũ vượt qua màn sương đen, tìm tới mộ của Liên. Chỉ thấy có một thiếu nữ chừng mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, ánh mắt lấp lánh dễ thương đang ngồi ở trên mộ.

Cô gái ấy là Liên, Liên lễ phép chào y sư. Rồi cô chạy qua bên cạnh Vũ, ánh mắt lấp lánh như là thật ngưỡng mộ.



“WOWWWWW, trông em kìa, mới có năm năm không gặp mà đã lớn như thế này rồi. Ui cao hơn chị một cái đầu. Trông như là một nam thần vậy.”

Vũ vừa buồn, vừa ngượng cúi đầu không nhìn Liên.

“Hừ, hừ, em có cô gái nào để ý chưa? Đẹp trai như thế này cơ mà. Vũ nhắm cô nào cứ bảo chị, chị sẽ giúp em hết sức.”Liên sảng khoái hỏi han.

Vũ định đưa tay ra chạm vào người Liên, nhưng không chạm được vì cô chỉ là một hư ảnh. Nước mắt hắn đột nhiên lăn xuống, hắn xúc động không kiềm nổi bản thân.

Liên đưa tay ra như là đang lau đi nước mắt của Vũ vậy, rồi cô lại kiễng chân xoa đầu Vũ.

“Đừng có khóc, tuy rằng em cao hơn chị rồi, nhưng vẫn là em của chị, vẫn còn là đứa trẻ con. Haha. Chị đã đi lâu rồi, sớm đã không còn cảm nhận được gì nữa, những gì còn lại cũng chỉ là chút chấp niệm được gặp em, nay chị đã hoàn thành tâm nguyện. cũng có lẽ đã đến lúc đi.”

“Đừng mà...”Vũ sựng người, lại toan núi kéo áo Liên. Hai mắt hắn đỏ hoe. Hắn cảm thấy chua chát và khó chịu.

“Ở lại phải ngoan nhé, nghe lời sư phụ, không được phá phách, không được hư, hừm, hừm. Em còn phải cưới một cô vợ tốt, làm một công việc tốt. Tốt nhất là làm bác sĩ theo sư phụ, cưới vợ thì đừng để ý vẻ bề ngoài quá, phải quan tâm cái tính cách, thời buổi này các cô gái rất ranh ma, nếu họ để ý em là tiểu vương có thể sẽ lợi dụng mà đào mỏ em đó. Hừm chị đánh giá rất cao những cô gái trưởng thành hơn, lớn tuổi hơn, như vậy có thể thay chị chăm lo cho Vũ. Và...”

Liên dần tan biến, nhưng cô vẫn không ngừng nhắc nhở, dạy bảo Vũ, như là một người chị trước khi đi xa đang nhắn nhủ tới các em nhỏ của mình vậy.

“Em chúc anh chị sẽ tìm được một cuộc sống hạnh phúc ở một thế giới hạnh phúc.”

Vũ nuốt nước mắt tạm biệt Liên.

“Cảm ơn, Vũ. Chị yêu em rất nhiều.”



Liên gạt nước mắt tạm biệt Vũ. Và rồi cô vĩnh viễn biến mất vào màn sương đen. Vĩnh viễn không bao giờ quay lại.

Hắn để lại ở dưới mộ Liên một bó hoa cúc. Lại vì cô mà đốt một chút vàng mã, có quần áo, mũ nón, giày dép còn có thật nhiều đồ trang sức đẹp.

Vũ quay sang y sư:”Sư phụ à, sư phụ có biết vì sao anh Nhất c·hết không?”

Y sư không đáp.

“Con biết, chính là ả ta phải không, chính là ả ta ra lệnh. Con mèo của ả đã tự thú trước con. Tại sao chứ, tại sao ả lại làm điều tồi tệ như vậy.”

Y sư lắc đầu:”Con còn nhỏ sẽ còn nhiều chuyện không hiểu, Nhất là thành viên của Bạch Vệ Quân, từ khi nó gia nhập vào đó, đã biết trước kết cục của bản thân rồi.”

Vũ lắc đầu:”Sư phụ nói không đúng, sư phụ có thể giúp anh ấy phải không? Sư phụ không dám, chính là như vậy. Chúng ta đều yếu đuối, nhìn người mà chúng ta yêu thương bị kẻ khác ám hại mà chẳng thể làm gì. C·hết tiệt. Chúng ta thật yếu đuối.”

Y sư khổ tâm, quay người đi ra trước.

Vũ nói:”Nếu như cô ấy còn sống, có phải sẽ là sư nương của con không, aahh không, là mẹ của con mới đúng. Cô ấy sẽ....”

“tách”

Y sư tát cho Vũ một cái.

Ông cũng rưng rưng hai mắt, nói:”Con không được hỗn láo như thế. Con được phép nói về nàng như vậy. Nàng đ·ã c·hết rồi. Nàng...”



“Nếu như không thì sao? Nếu nàng còn sống thì sao?”

“Không có nếu như gì cả!!!!”

Y sư dứt khoát bước đi.

“Nếu sư phụ không làm vậy để con làm. Con sẽ đi tìm mẹ.”

Y sư sựng người, quay mặt nhìn Vũ thì hắn ta đã nhảy một cái bay đi mất tiêu.

Vũ nhảy như bay, lực lượng trong cơ thể hắn quá dồi dào, khiến cho một cú nhảy cho dù không dùng lực cũng có thể bật cao cả chục mét.

Đương nhiên hắn nhớ tới cái đồng hồ được tặng trong ngực mình.

Trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu bứt rứt.

Vũ ném cái đồng hồ đi, cú ném đem cái đồng hồ đưa đi rất xa. Nhưng cái đồng hồ lại ngay lập tức quay về với hắn. Vũ thử ném lần nữa, cái đồng hồ lại quay lại. Nó như cũ nằm gọn trong ngực áo Vũ.

Lúc này Vũ mới nhìn nó kỹ. Cái đồng hồ này có họa tiết cực kỳ kỳ lạ. Chẳng giống với bất kỳ loại đồng hồ nào mà hắn từng biết.

Nó giống như đang đếm ngược. Đếm ngược thời gian rất lâu, khoảng mười năm.

Mười năm, đếm ngược tới cái gì?

Vũ vận sức một lần nữa ném cái đồng hồ đi thật xa. Đồng hồ kêu v·út một cái xé gió bay đi mất tiêu. Nhưng cũng chỉ nữa giây sau, nó lại xé gió bay về, đập một cái thật mạnh vào lồng ngực của Vũ, khiến hắn bay đi xa.

Vũ cầm lấy cái đồng hồ, tức giận, thầm chửi rủa. Lại nhìn thấy mặt sau của cái đồng hồ, trước có khắc hai chữ Linh Vũ, nay đã biến thành hai chữ:”Thằng chó”

---------------------------------