Chương 2: Ngũ Hoa Đế
Vũ sờ vào ngực không thấy miếng ngọc bội mà người phụ nữ xinh đẹp kia cho đâu. Hắn thở hắt hơi, rõ ràng là một giấc mơ mà.
Hắn lúc này mới hỏi:”Hai cổng là sao?”
Y sư đáp:”Thiên môn là cảnh giới đầu tiên mà mỗi tu sĩ đều phải trải qua. Thông thường mỗi một tu sĩ sẽ chỉ có một thiên môn. Mỗi thiên môn lại có những màu sắc khác nhau phỏng theo những loại linh khí khác nhau. Nhưng con lại có tới hai cánh cổng. Một là ngũ sắc thiên môn, đại diện cho năm loại linh khí, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Cánh cổng còn lại là dị linh, thuộc về âm linh khí.”
Hiến Vương cười nói:”Hơn cả một thiên tài. Trước đây trong lịch sử những người sở hữu dị linh khí rất hiến, sở hữu ngũ sắc thiên môn còn hiếm hơn. Sở hữu cả hai thì chưa từng thấy. “
Đại Hiền nói:”Đáng tiếc, người sở hữu ngũ sắc thiên môn còn sót lại ở thời đại này lại là một người không tử tế gì.”
Y sư hỏi:”Đại Hiền giáo chủ và các vị đây có ai biết cách tu luyện cho người sở hữu hai thiên môn không? Ta chưa từng biết qua người có hai thiên môn, cũng chưa từng thấy cách tu luyện ra sao?”
U Nhung phân tích:”Thiên môn là mở cửa cho hệ thống tu luyện của tu sĩ. Phải có thiên môn mới tu luyện được. Mà thiên môn có tác dụng chính là hấp thụ nguyên khí cho tu sĩ, để tu sĩ có thể tu luyện. Nếu như tiểu vương có tới hai thiên môn, vậy khả năng hấp thụ nguyên khí sẽ gấp đôi người thông thường.”
Đại Hiền nói thêm:”Hai thiên môn sẽ mở ra tới hai hệ thống tu luyện, vậy khả năng tu luyện của tiểu vương phải cực khổ hơn người thường gấp hai lần, nhưng đổi lại sức mạnh tối thiểu của tiểu vương cũng sẽ gấp đôi một tu sĩ thông thường.”
Tam Diện khen:”Khó tin, tiểu vương sở hữu là sáu loại linh khí, cái này không thể chỉ gấp đôi người thông thường, có thể gấp tới rất rất nhiều lần. đổi lại cũng phải tu luyện cực khổ gấp nhiều lần người bình thường.”
Y sư cười nói:”Đấy là may mắn của Vũ. Con trai ngoan không được vì thế mà kiêu căng, phải thật nỗ lực không kém bất kỳ ai nhé. Chỉ có thể mới có thể đạt được thành tựu.”
Vũ ngơ ngác gật đầu.
Đúng lúc này có tiếng người bên ngoài thông báo.
“Quà mừng của thái hậu tới!!”
Không khí cả căn phòng đột nhiện trùng.
Vũ không hiểu. Chỉ thấy mặt ai cũng đầy nghiêm túc. Bảy người y sư đi ra ngoài tiếp đón. Chỉ thấy có hai người một nam một nữ, không có mắt, người nữ bế theo một con mèo. Con mèo kia cũng mù. Người nam ôm một cái hộp nhỏ.
Mèo kia vươn vai như vừa tỉnh giấc nói:”Thái hậu đặc biệt tặng quà cho tiểu vương. Vậy thôi!!”
Mèo đọc thánh chỉ, qua loa mấy câu quen thuộc. Trong thánh chỉ chỉ có nhắc tới món quà là một cái đồng hồ.
Mèo mở hộp ngọc tận tay trao cho Vũ. Nó nói:”Hừm, tiểu vương của Ngọc U phủ, có biết ơn không?”
Vũ cúi đầu cảm tạ vô cùng.
Mèo kia vẫn dáng điệu khỉnh khỉnh nói:”Thái hậu tặng quà, là cái phúc cái phận. ngươi phải muôn kiếp, muôn đời không được quên, phải khắc ghi trong linh hồn. món quà này quý hơn châu báu ngọc ngà, quý hơn ngàn loại linh vật, ngàn loại thần vật. Ngươi lúc nào cũng phải mang bên cạnh nếu để mất sẽ phải chịu hành hình vì quốc pháp.”
Vũ thưa phải. Hắn cất gọn đồng hồ vào trong ngực. Chỉ thấy đồng hồ làm bằng ngọc cũng tương tự với món đồ mà người phụ nữ xinh đẹp trong cơn mơ tặng cho hắn. mặt lưng còn khắc hai chữ, LINH VŨ. Vũ không chả hiểu nó có nghĩa là gì.
Bảy người còn lại cũng đồng thanh cúi đầu cảm tạ, không quên chúc thái hậu vạn năm trăm tuổi.
Mèo cười nói:”Đông đủ quà nhỉ, có Hiến Vương, có Đại Hiền giáo chủ, còn có cả Thanh Thiên Môn chủ, ba gương mặt to lớn đấy. a đây rồi, U Nhung yêu vương à, bên kia có cả rán tu Tam Diện và cuối cùng là thái sư cũ nữa. Toàn là dân máu mặt, được diện kiến các ngài thật là phúc phận của tôi.”
Y sư cười bảo:”Là anh em cũ nhân dịp sinh nhật của tiểu vương tới tu tập một lần. chúng ta nhưng là ăn uống quá sớm, nên không còn gì, để tiếp đãi Bạch Hiển tướng quân. Cho nên đây thực sự là điều bất cẩn của tôi. Tôi đi sai người chuẩn bị ngay một bàn tiệc tiếp đãi ngài.”
Mèo kia tên chính là Bạch Hiển, một viên tướng quân trung thành dưới quyền thái hậu. Cũng xuất thân yêu tộc, trước đây từng là thú cưng của nàng.
Bạch Hiển kiêu căng lắc đầu:”Muộn rồi, ta ăn không thấy ngon, các ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, không nên cùng nhau nói to nhỏ, sẽ bị người ta nghe nén mất. Ta sẽ về khách sạn nghỉ chân, để ngày mai lên đường.”
“Bạch Hiển tướng quân, đến quá đột ngột, đi cũng quá đột ngột, chúng ta rất tiếc.”
“Không có gì.”
Mèo cùng hai người nam nữ kia đi mất.
Hiến Vương lúc này mới tò mò hỏi mượn món đồng hồ của Vũ. Hắn ngây thơ lấy ra đưa cho Hiến Vương. Nào ngờ ngay lúc Hiến Vương chạm một đầu ngón tay vào, thì một loại lực vô hình bẻ gãy ngón tay đó của ông.
“Mạnh, vẫn mạnh như vậy.” Hiến Vương nói.
“Bao nhiêu năm chúng ta khổ tâm tu luyện, tăng được thêm bao nhiêu thì nàng ta lại tăng được thêm gấp mười lần chúng ta. Đó là khoảng cách của thiên phú. Nàng chính là một cái tồn tại mạnh nhất thế giới này.” Đai Hiền lắc đầu buồn bã.
Y sư dắt tay Vũ vào hỏi:”Con biết chúng ta đang nói tới ai không?”
“Có lẽ là thái hậu chăng?”
“Đúng vậy. nàng ta cũng chính là người duy nhất còn tồn tại sở hữu Ngũ sắc Thiên môn. Nhớ lại khi xưa còn hành tẩu giang hồ, mỗi chúng ta đều là một thiên tài, đều mang trong mình niềm tự kiêu nhưng tất cả đều b·ị đ·ánh đổ gục bởi nàng. Chúng ta vượt trội, nhưng nàng vượt trội hơn tất cả chúng ta.”
“Ngũ Hoa Đế.”
‘Bảy người, chúng ta từng gọi nàng như vậy. ta tự nhận là Thanh đế.”
Y sư giải phóng linh lực hình thành ra thiên môn trong cơ thể mình. Chỉ thấy nó mang một màu xanh đậm, còn có ba màu như màu vàng, mau xanh biển, màu đỏ ẩn hiện nhưng có lẽ là do bị màu xanh áp chế nên không nổi bật.
“U nhung là huyết đế.”
U nhung giải phóng ra thiên môn màu đỏ như máu. Ông sở hữu dị linh loại huyết thuật, kết hợp với song hệ hỏa thủy. là một cái thiên tài yêu tộc.
Đại Hiền giải phóng mở ra thiên mông có màu trắng toát, lại có thêm thiên lôi bay quanh. Là song dị hệ lôi, quang. Cũng là tố chất khó có người thứ hai sánh bằng.
“Lôi Đế là Đại Hiền.”
“Hiến Vương còn là Hồng Đế.”
Hiến Vương mở ra thiên môn rực lửa, sức uy áp tuy là đơn hệ nhưng còn muốn mạnh hơn cả dị hệ và đa hệ.
Thanh thiên môn chủ cũng mở ra thiên môn có hoa văn là loài rồng dữ tợn, có vảy màu xanh lấp lánh như ngọc bích. Gọi là Bích Đế.
Tam Diện mở ra thiên môn màu tối, rất khó nhận biết vì nó như có thể hút hết ánh sáng vào trong nó vậy. Tên gọi là Dạ Đế.
Còn một người cuối cùng, già nua, trầm lắng, là người VŨ gần như không để ý thấy, lúc này mới cất giọng nói:”Ta là già nhất, kém nhất, không xứng tự xưng một chữ đế.”
Chính là thái sư cũ trong mồm Bạch Hiển.
Hắn mở ra thiên môn giống như một cánh của của thư viện vậy. rất kỳ lạ.
Y sư nói:”Bác Đế.”
Thái sư cũ lập tức xua tay:”Đế không dám, Bác càng không dám, vương gia đừng nên nói như vật. Ta sẽ tổn thọ mà c·hết.”
Mọi người đều cười cho là thái sư cũ quá khiêm tốn.
Lúc này thiên môn sau lưng bảy người đột nhiên bay lên không trung nó bay đi bảy hướng khác nhau. Cắm xuống mặt đất. Như là tạo lên một loại trận địa trấn áp hoặc là bảo vệ vậy.
Trên tường thành nhà y sư có một con mèo nhỏ bộ lông trắng muốt, đang lén lút bước đi. Bỗng nhiên nó nghe thấy tiếng ùng rất khủng bố. Một cánh cổng to lớn b·ốc c·háy lên ngọn chân hỏa cắm ngay trước mặt nó. Nó sợ hãi, dựng ngược cả lông. Toan bỏ chạy. thế là lại một cánh cổng màu đỏ như máu cắm trước mặt.
Nó chuyển hướng chạy, bảy hướng đều bị bảy cánh cổng chặn mất. Mèo sợ hãi chỉ còn một phương hướng cuối cùng, may mắn đã chạy thoát.
“Con mèo ăn vụng.”
Thái sư cũ nói:”Cũng nên vào chủ đề chính. Không nên để cho tiểu vương hoang mang, khó hiểu.”
Y sư và sáu người gật đầu phải.
Y sư bảo:”Phải kể từ rất lâu về trước rồi. Rất lâu, rất lâu. Ta là con trai út của Lý Đông Thánh Tông. Có tất cả năm người con, ta, Hiến Vương, Quảng Chinh Vương, Khai Hòa Vương và anh cả là thái hoàng tử. Nhưng cả Quảng Chinh và Khai Hòa đều c·hết rồi.”
“Chú đừng nên đau buồn, chuyện cũng đi quá lâu rồi. Khai Hòa và Quảng Chinh có lẽ đã sống thêm được bao nhiêu kiếp.”
Y sư gật đầu:”Hồi đó bốn anh em chúng ta thích trốn khỏi cung đi chơi. Từng đến Thiên Hương Viện chơi. Bắt gặp một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp. Xinh không dùng được từ nào diễn tả. Ta là người ch·ung t·hủy, cho dù lúc đó có người thương rồi nhưng vẫn không tránh khỏi rung động.”
“Người phụ nữ ấy chẳng ai khác chính là người mà chúng ta gọi là Ngũ Hoa Đế. Ngũ Hoa Đế kiêu căng khiêu khích tất cả chúng ta chiến đấu. Nàng cực kỳ khinh thường nam giới, muốn đem nam giới g·iết hết một lượt cho sạch thế giới này.”
Hiến Vương nói tiếp:”Ta khi đó là kẻ háo sắc và hiếu thắng, khi ấy thấy nàng miệt thị và xúc phạm mình nên tức lắm. Hỏi nàng vì sao lại làm vậy. nàng cũng không trả lời. Nàng thấy ta cứ chằm chằm ngắm nghía cơ thể nàng nên, khiêu chiến ta, với điều kiện nếu thắng ta có được thân thể nàng, nếu thua ta sẽ phải móc hai con mắt ra dâng cho nàng.”
Vũ nhìn Hiến Vương, hai hốc mắt của ông ta phát ra ánh sáng đỏ như lửa, chứ không hề nhìn thấy con ngươi. Hiến Vương đáp:”Đúng thế, ta thua, ta đã tự móc hai con mắt dâng nàng. Chỉ là mọi chuyện cũng không dừng lại ở đó. Mấy anh em còn lại cũng vì tức giận mà khiêu chiến nàng. Tất cả đều thua, và Khai Hòa đ·ã c·hết trong tay nàng. Bị chặt đôi người.”
Vũ nhăn mặt:”Ác độc quá. Tại sao chứ, tại sao nàng ta lại căm ghét nam giới như vậy? Sao lại ra tay độc ác với chú ấy như vậy?”
Đại Hiền nói:”Sau này chúng ta mới biết, nàng là bị một k·ẻ g·ian vác tới Thiên Hương Viện c·ưỡng h·iếp. Nàng cũng chém c·hết hắn ta. Khi chạy trốn xuống dưới sảnh thì có rất nhiều ngươi trông thấy cơ thể nàng qua bộ quần sao sộc sệch. Cho nên nàng ta nổi cơn thịnh nộ, chửi rủa và miệt thị nam giới.”
Y sư kể tiếp:”Ta và hai anh em còn lại mang xác của Khai Hòa về thưa lên vua cha. Nào ngờ anh cả, thái hoàng tử ngăn lại, nói rằng, cha đã đến thời khắc phi thăng, không thể làm phiền. Nên thái tử sẽ giải quyết việc này.”
“Sao sư phụ không thưa lên thái hoàng tử luôn?”
Y sư lắc đầu. Hiến vương bảo:”VÌ lúc ấy chúng ta đều có xích mích với anh ấy. anh ấy mới thành hôn, người anh ấy cưới chính là thanh mai trúc mã với y sư.”
“Ta lúc đó cũng chỉ mong cô ấy cùng anh cả có thể sống hạnh phúc. Mong rằng anh ấy sẽ chăm lo và ch·ung t·hủy với cô ấy. nhưng nào ngờ khi anh ấy gặp được ngũ hoa đế. Anh ta đã yêu nàng luôn. Quên luôn cả vợ mới cưới, quên luôn cả em trai mới bị g·iết. Suốt ngày trốn đi tìm kiếm nàng ta. Ta tức giận tìm anh ta hỏi chuyện, kết quả là b·ị đ·ánh. Lúc đó ta quá buồn bã nên rời bỏ hoàng cung.”
“Không sau ta nghe tin, anh ta đánh bại ngũ hoa đế và được cưới nàng ta về làm vợ. Lại cùng lúc ấy, vua cha phi thăng. Để lại cơ nghiệp cho chúng ta. Thái hoàng tử nghiễm nhiêm lên làm hoàng đế. Ta không phục, không phục hắn sức mạnh, cách làm người, không phục những ưu ái mà hắn ngay từ khi sinh ra đã có.”Hiến Vương nắm chặt tay nói.
“Ta lại khiêu chiến anh ta, còn kéo theo cả y sư và Quảng Chinh. Kết quả vẫn là thất bại. Quảng Chinh bị một viên tướng dưới quyền Ngũ Hoa Đế chém c·hết. Ta bị lưu đày. Còn y sư thì đi về nơi đây ở ẩn.”
“Thế nhưng kỳ lạ, thời gian trị vì của thái hoàng tử không lâu. Ngài phi thăng rất sớm. Trước khi phi thăng chỉ có một người con trai bảy tuổi.” Tam Diện nói.
U Nhung gật đầu:”Con trai đó cũng không biết là của vị phi tần nào. Thế mà cuối cùng, Ngũ Hoa Đế lại lên làm thái hậu.”
Y sư lắc đầu:”Cũng khó nói. Khả năng cao là ngũ hoa đế rồi. Nàng ta hơn nữa cũng có đầy đủ sức mạnh lẫn quyền lực để ngồi lên vị trí đó, hoặc thậm trí là ngôi hoàng đế.”
Hiến Vương đột nhiên giải phong sức mạnh, đôi mắt ông sáng rực lên, như là hai ngọn đèn. Ông căm tức nói:”Đủ sức mạnh ư, đủ sức mạnh để c·ướp ngôi. Có biết trước nàng ta ai là thái hậu không, chính là Dương. Người mà cậu cho tới ngày hôm nay vẫn còn nhung nhớ. Cậu nói xem nàng ta đâu rồi? Đâu mất rồi?”
Vũ hỏi:”Đâu?”
“C·hết rồi, chứ đi đâu. Bị ngũ hoa đế đ·ánh c·hết. Đem trôn chung với thái hoàng tử. Chính tay ngọc u vương kia trôn đấy. hắn từ ngày hôm ấy trở về, mỗi ngày đều già đi, đều yếu đi, tu vi không hề tăng trưởng. Chỉ giống như một cái cây già chờ c·hết.”
Vũ nhìn y sư đúng là một cái người già nua, so với hiến vương còn muốn già hơn rất nhiều. Vũ nắm lấy tay y sư:”Sư phụ đừng buồn, còn có con, có chị Liên, anh nhất, còn nhiều anh chị em trong nhà nữa. Sư phụ sẽ không bao giờ cô đơn.”
Hiến Vương xoa đầu Vũ nói:”Con biết không, buổi tiệc ngày hôm nay không chỉ là mừng sinh nhật con mà còn là dành cho một sự kiện rất quan trọng.”
“Là gì?”
“Dương không c·hết. Người mà sư phụ con yêu không c·hết. Nàng ta đang ở trong hoàng cung, bị phong ấn dưới ngàn tầm tù giam. Chính là Ngũ Hoa Đế giam cầm nàng. Nhưng chúng ta không ai đủ sức đánh bại nàng. Chúng ta cần một người để giúp đỡ. Và đó chính là con trai.”
“Nhưng con chỉ là một...một...một..”
“Thiên tài, hơn cả thiên tài. Hơn cả Ngũ Hoa Đế.”
Năm người còn lại cũng nhìn Vũ gật đầu.
“Ngàn năm chưa từng có người có tới hai cổng. Ngài đứng trên tất cả.”
-------------------